Sự kiện của Lãnh Linh tạo ra oanh động lớn. Mặc kệ là thân phận tân ảnh hậu biến thành tội phạm, hay là fan vì quá mức hâm mộ Idol mà biến thành hung thủ giết người, thì giới truyền thông cũng vui mừng khi có một đống đề tài nóng hổi.
Tần thị cũng phái đoàn luật sư, muốn làm vụ kiện này theo hướng trọng án.
Bởi vì sự việc này, "minh tinh lữ đồ" (hành trình ngôi sao) quyết định ngưng lại một tháng sau đó mới khởi quay kỳ hai.
Cũng bởi vì sự việc này, vợ chồng Tần ảnh đế càng trở nên hot hơn. Có khả năng trở thành couple quốc dân.
Lật Manh đối với chuyện này, không có phản ứng gì. Bởi vì nhiệm vụ sau khi thất bại sẽ không có tích phân. Nội dung câu chuyện bị đứt ngay đoạn đầu, cốt truyện phía sau cũng liên tiếp không hoàn thành.
Đại biểu cho việc vị diện lần này, không có cơ hội trở thành tiểu thuyết, hoàn toàn bị vứt bỏ.
Hệ thống cũng tỉnh lại một lần, nhìn thấy cảnh tượng như thế nó trầm mặc thật lâu, sau đó nói: "Lần sau tiếp tục cố gắng."
Vì năng lượng không đủ liền tắt máy.
Lật Manh kỳ quái gãi tóc, còn có lần sau? Ây, có vẻ cô đã từng thất bại một lần. Chẳng lẽ lần đó cũng thế này, muốn cô ở đây cả đời? Lật Manh nhớ không nổi những ký ức mơ hồ đó, cho nên cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
Quay xong kỳ thứ năm của minh tinh lữ đồ.
Bộ phim lúc trước cũng chuẩn bị khởi quay lần nữa.
Lật Manh bị Tần Quy Vân đề cử diễn người máy.
Phim ngôn tình khoa học viễn tưởng, chỉ là kịch bản đao to búa lớn sau khi sửa chữa liền biến thành cuộc sống sinh hoạt của thanh niên xuẩn manh (ngốc nghếch, đáng yêu)
Bởi vì gửi bài thất bại, không cách nào trở thành một tác giả, lúc đang chuẩn bị tự sát lại rút thăm trúng thưởng trúng một người máy sinh hoạt, thay đổi tình trạng sinh hoạt suy sụp, bắt đầu tích cực đối mặt với cuộc đời.
Nhân vật người máy là Lật Manh đóng.
Bởi vì thời gian giả thiết là tương lai, lúc ấy bề ngoài của người máy giống y đúc con người. Lật Manh mặc trang phục hầu gái, mái tóc đen nhánh hơi xoăn xõa sau lưng, đáng yêu lạ thường.
Lật Manh lạnh lùng rũ mắt nhìn người ngồi trên sô pha - Tần Quy Vân mặc áo sơ mi như mặc dưa muối. Cô không cách nào khống chế, mặt than lộ ra tia ghét bỏ.
"Chủ nhân."
Thanh âm của cô bằng phẳng dị thường. Mà Tần ảnh đế đang diễn một nam thanh niên suy sụp tinh thần, nghe xưng hô như thế, trầm mặc một lúc rồi chậm rãi ngẩng đầu.
Ánh mắt đen nhánh tối tăm bỗng có thêm một tia sáng, tựa như được thấy ánh mặt trời.
Quay phim thuận lợi, nhân vật người máy mặt than này căn bản vì Lật Manh mà sinh ra. Lật Manh không cần thay đổi sắc mặt.
Cảnh trong phòng bếp.
Thanh niên vô dụng đột nhiên muốn tự mình nấu cơm, cho người máy yêu dấu xem trù nghệ cấp cao. Tần ảnh đế sinh hoạt vô dụng là sự thật. Cho nên cầm dao không cẩn thận cắt trúng đầu ngón tay, sát da, chảy máu. Lúc này anh có chút ngốc, con ngươi đen nhánh âm trầm khẽ run rẩy, sợ hãi không kịp phản ứng cầm máu.
Lật Manh vẫn luôn chung thủy diễn mặt than đột nhiên bước tới, duỗi tay che mắt anh, hương thơm mềm nhẹ của thiếu nữ gần trong gang tấc. Cô nhẹ giọng nói:
"Đừng sợ, không có việc gì."
Tần Quy Vân không biết vì sao, nhưng chứng sợ máu có vẻ giảm đi rất nhiều, có thể vì muốn dời lực chú ý, anh khẽ cười.
"Em hôn anh, anh sẽ không sợ." Những lời này vừa nói ra, đôi môi mỏng đã bị thiếu nữ lấp đầy. Lật Manh hôn nhẹ một cái, như đang cực kỳ nghiêm túc trấn an cảm xúc khẩn trương của anh.
Tần Quy Vân sửng sốt, lông mi run rẩy sụp xuống, đảo qua lòng bàn tay cô, lại không ngờ rằng cô đột nhiên rụt tay ra. Sau đó Tần ảnh đế nhìn thấy tay mình còn chút máu, cảm giác choáng váng kéo đến, anh trực tiếp ôm chầm lấy Lật Manh, vùi đầu vào vai cô.
Lật Manh: "......"
Không phải nói hôn sẽ không sợ sao?
Đồlừa đảo.
Sau khi bộ phim hoàn thành.
Lật Manh mới để ý tới Tần gia gia bên kia.
Ông lão tóc hoa râm, thân thể khỏe khoắn, tinh thần xem ra không tồi. Ông lại gần nắm chặt tay cô, trong mắt hiện lên vô số loại cảm xúc hỗn tạp, có kích động, có nhớ nhung, cũng có thống khổ.
"Cháu và bà ngoại cháu rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, mẹ và bà ngoại cháu đi sớm, về sau ông sẽ bảo vệ cháu."
Khóe mắt Tần gia gia đột nhiên xuất hiện hai giọt nước mắt.
"Nếu ông bảo vệ cháu không tốt, thì nhất định cũng không để hai người họ thất vọng."
Lật Manh: "......"
Bà và mẹ —— của cô.
Tần lão gia thương con thương cháu khi về già thật sự là nảy nở không thôi, chỉ thịnh chứ không suy. Hơn nữa lại còn từng đội nón xanh cho bà Tần Quy Vân, đến chết cũng không hối cải. Không đợi Tần gia gia phàn nàn xong, một bàn tay khác đã bình tĩnh lấy tay Tần lão gia tử ra.
Sau đó thanh niên ôm chặt Lật Manh trong lòng. Ngữ khí anh đạm nhiên bình tĩnh, "Bảo vệ cô ấy, không nhọc ông lo lắng, đây là trách nhiệm của tôi."
Tần lão gia vừa muốn nói gì đó lại nhìn thấy Tần Quy Vân cúi đầu, nhẹ giọng nói với Lật Manh: "Cách xa ông ấy một chút, ông ấy là loại không kìm nén được ham muốn của mình, là tra nam đã kết hôn với bà anh, không đáng kết giao." Lật Manh: "......"
Tần lão gia: "......"
Tóm lại, cuộc sống diễn ra khá suôn sẻ.
Lật Manh vốn dĩ không thích diễn xuất, trừ vai người máy và tham gia minh tinh lữ đồ, cô nói rút lui liền rút lui. Ảnh đế đại nhân cũng phụ xướng phu tùy*, bắt đầu giảm bớt hoạt động trong giới giải trí, rút lui cùng cô.
*Phụ xướng phu tùy: vợ muốn làm gì, chồng cũng làm theo.
Ảnh đế đại nhân sau khi lui khỏi giới giải trí, bắt đầu di chuyển lực chú ý sang một lĩnh vực khác.
Anh ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: "Gọi lão sư."
Lật Manh vô cảm: "Cút."
Ảnh đế: "......"
Sau đó Tần Quy Vân lại rời mắt tới loại đồ uống nào đó. Tần ảnh đế yên lặng giấu kỹ đuôi chó sói phía sau, tiếp đó ôn nhu cười.
"Đây là nước dâu tây, chỉ có chút cồn làm gia vị, là đồ uống mới của tiệm trà sữa, em muốn thử không?"
Quả nhiên, cô gái hơi trừng mắt, sau đó giơ tay nhận lấy. Tần ảnh đế mang theo ý cười thậm chí còn có cảm giác vô tội, sau đó cũng cầm lấy rượu dâu tây, chậm rãi uống theo cô. Chờ đến khi ánh mắt cô gái trước mặt mang theo hơi nước mông lung, ngơ ngác nhìn anh. Người thanh niên mới buông ly xuống, sau đó vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay khô ráo hơi nóng.
Thiếu nữ có chút hoang mang chăm chú nhìn anh.
Anh cúi đầu, khẽ hạ mắt, ngữ khí trầm thấp khàn khàn đầy dụ hoặc.
"Gọi lão sư."
Lật Manh vô cảm xem xét anh nửa ngày mới mềm mại nói: "Lão sư."
Ánh mắt Tần Quy Vân trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay khẽ chạm cánh môi cô, ngữ khí bình thàn.
"Hôm nay lão sư sẽ dạy em vài thứ, được không?"
Tuy là câu hỏi nhưng lại không để thiếu nữ có cơ hội cự tuyệt.
Lật Manh chỉ cảm thấy mình như biến thành một cây tre. Mà con gấu trúc đang gặm cô, da lông quá dày. Nếu không dày thì sao lại nóng như vậy?
Gấu trúc còn ôn nhu hỏi cô: "Thích anh không?"
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu, rồi mới ngửa đầu thì thầm với anh.
Có, tre thích gấu trúc.