Bắc Định Vương lập tức tiến cung.
Huệ Tông nghe được hắn nói như vậy, cũng có chút khó tin.
Đối với đứa con trai Nghĩa Vương này, Huệ Tông không có nhiều ấn tượng.
Đế Vương con nối dõi đông đúc, những người không quá xuất chúng hay mẫu tộc không quá nổi bật, hầu hết cũng chỉ là nhân vật ngoài lề.
Bắc Định Vương không nói chuyện Nghĩa Vương ham muốn nữ nhi nhà mình đến nỗi bị đánh cho một trận, rốt cuộc chuyện này liên quan đến danh dự A Chiêu.
Hắn chỉ mơ hồ nhắc nhở một chút, Nghĩa Vương vẫn luôn như người tàng hình kia căn bản không có đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
Huệ Tông vẫn rất tín nhiệm Bắc Định Vương.
Trong lòng hắn tuy răng vẫn có chút không để bụng đứa con trai này như cũ, nhưng vẫn phát động ám vệ của mình, bắt đầu tiến hành điều tra nhằm vào Nghĩa Vương.
Sau một lần điều tra này......
Huệ Tông nhìn ám vệ trình lên một mẩu thông tin, thần sắc từ khiếp sợ chậm rãi chuyển sang tê dại.
"Trẫm thật không nghĩ tới....." Huệ Tông thần sắc càng ngày càng lạnh.
"Tuyên Nghĩa Vương tiến cung!". ngôn tình hay
Triệu Nghị đáng thương, bởi vì bị một chân kia đá, hắn lại không dám nói ra chân tướng, chỉ có thể nói bản thân mình không cẩn thận mà ngã ngựa, ở trong phủ tĩnh dưỡng.
Thương thế còn chưa lành hẳn, lại nhận được ý chỉ từ trong cung.
Hoàng tử được hoàng đế gọi đến, vốn là một chuyện bình thường.
Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng Triệu Nghị đột nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Chỉ là ý chỉ của Huệ Tông gọi tới, hắn cũng không có thời gian đi kiểm chứng, mang theo vết thương vào cung.
Triệu Nghị vào trong điện.
Cửa điện phía sau hắn đóng lại.
Ánh sáng tối xuống, hắn quỳ trên mặt đất, quanh chóp mũi là mùi hương từ bên trong lò huân mạ vàng tràn ra, khiến người ta bất an.
"Nghĩa Vương, ngươi có biết, trẫm triệu ngươi tiến cung, là vì chuyện gì không?" Thanh âm không thể phân biệt hỉ nộ của đế vương vang lên.
Triệu Nghị thấp giọng nói: "Nhi thần ngu dốt."
"Ngu dốt?" Huệ Tông cười lạnh một tiếng, "Trẫn thấy ngươi một chút cũng không có ngu dốt!"
Hắn từ trên long ỷ đứng lên, ánh mắt nhìn xuống nhi tử chưa bao giờ được mình để vào mắt: "Trẫm vẫn luôn xem thường ngươi."
Triệu Nghị trong lòng chìn xuống đáy, hắn chậm rãi nói: "Phụ hoàng nói cái gì, nhi thần nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu?"
"Nói gần một chút, là ai dẫn đường cho Phúc Vương xuống tay với Yến Vương, để vu cổ trong phủ của nó?"
Triệu Nghị bình tĩnh trả lời: "Nhi thần không biết."
"Ấu tử trong nhà Lý thượng thư phóng ngựa mà chết, là bởi vì đắc tội ai?"
"Nhi thần không biết."
"Đại Lý Tự Trương Tự Thừa, Hộ Bộ Hữu Thị lang Khương Nguyên, Tây Châu phủ Tri Châu, Bình Nam tướng quân Tưởng Từ Võ......" Huệ Tông một hơi nói mười mấy cái tên.
"Những người này, đều là người của ai?"
Sau lưng Triệu Nghị, mồ hôi lạnh chảy ra.
Vậy mà, đã tra được đến bước này rồi sao?
Hắn trước nay đều biết, nếu đế vương nhẫn tâm muốn tra một người, thì tuyệt đối không thể không tra ra thứ gì.
Cho nên hắn vẫn luôn rất cẩn thận, thật cẩn thận núp mình ở một góc không dễ thấy, mắt lạnh nhìn những kẻ ngu xuẩn đó đấu tới đấu lui.
Huệ Tông không nên tra được trên người mình mới phải.
"Ngươi còn tính toán nói, mình không biết sao?" Huệ Tông nhìn hắn.
Triệu Nghị chậm rãi ngẩng đầu, đến lúc này, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra chút bộ dáng sợ hãi nào.
"Nhi thần lần này muốn biết, phụ hoàng vì sao lại đột nhiên tra nhi thần?"
Nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng Huệ Tông hiện lên một tia tiếc hận.
Bình tĩnh, ẩn nhẫn, trầm ổn.
Tâm tính như vậy, thật sự rất tốt.
Chỉ tiếc, quá mức bạo ngược.
Công tử nhà Lý thượng thư bất quá là ở thanh lâu cười cợt Vương gia sống uất ức vài câu, đảo mắt liền muốn mạng hắn.
Người như vậy, nếu trở thành ngôi cửu ngũ, sợ là, sẽ có chính sách tàn bạo không xa.
——
Lời của tác giả:
Pháo hôi sẽ không nhảy nhót lâu lắm, ta nhìn thấy hắn phiền.
Rạng sáng canh hai, ban ngày gặp lại.
Cảm ơn đại bảo bối đã bình chọn, cảm thấy hy vọng sẽ vượt qua con số một vạn, qua một vạn thì càng nhiều hơn nữa, cố lên nào!
Moah moah, ngủ ngon ~