Hai người kia bị Thanh Trì Phong chặn lại. Xương An Diệp nhân cơ hội chạy đến bên Cẩn Tư Ngôn, đỡ hắn chạy ra bên ngoài hang động, mọi người thấy vậy cũng chạy theo.
Xương An Diệp cắn răng cùng Cẩn Tư Ngôn chạy xuyên qua cơn mưa đen. Hạt mưa rơi xuống, lập tức khiến hai người choáng váng đầu óc, da thịt cũng bị cắt một đường, máu tươi chảy ra.
Cẩn Tư Ngôn thấy tầm mắt mình thoáng chốc mơ hồ, cả người cũng mất hết sức lực.
Đám người theo Ravid Moyes thấy vậy sợ không dám bước tiếp. Nhưng bọn học rất nhanh đã hiểu được, Cẩn Tư Ngôn và Xương An Diệp liều mạng như vậy là vì phía trước không xa, đều là cơ giáp mà bọn họ bỏ lại, đều nguyên vẹn mà đứng sừng sừng tại đó. Chỉ cần chịu một chút, chạy đến đó, lên được cơ giáp, vậy là có thể thoát khỏi khu rừng quái quỷ này. Vì thế mà bọn họ cũng liều mạng chạy ra.
" Tỉnh táo một chút, đây đều là ảo giác." Giọng nói vang vọng bên tai, Cẩn Tư Ngôn như lấy lại lý trí, lắc mạnh cái đầu. Hình ảnh cơn mưa đen, hạt mưa cứa đứt da, tất cả đều mờ đi, thay vào đó là cảnh tượng rừng cây trơ trọi, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu rọi khiến khung cảnh sơ xác, tiêu điều.
Không chậm chễ, hai người trèo lên cơ giáp, khởi động.
" Chuyện này là thế nào??" Cẩn Tư Ngôn nhìn qua màn hình lập thể. Đám người kia không hiểu sao mà gào thét thảm thiết, lao vào đánh nhau không thương tiếc.
" Cơn mưa đen đó là thật nhưng việc hạt mưa cứa đứt da thịt, rồi bị dây leo tấn công đều là ảo giác. Nếu như em đoán không lầm thì cánh đồng ngũ sắc này đã tồn tại rất lâu, không những vậy rất có thể là nó được ai đó trồng lên." Xương An Diệp có chút lo lắng nhìn về phía hang động:
" Người đó sau khi trồng lên, mới phát hiện ra công dụng thần kì của loài hoa này, sợ rằng những bông hoa này sẽ gây ra chuyện lớn nên đã tạo một cái hang động, trồng chúng dưới đó. Cũng sợ hãi người khác phát hiện nên đã tạo ra thực thể nào đó, để hằng tháng gây ra cơn mưa, mà trong cơn mưa này sẽ giải rác khí gây ảo giác, khiến cho con người sợ hãi, một là tự làm thương mình, hai là coi người bên cạnh như kẻ thù mà chém giết. "
" Tại sao người đó không tiêu hủy luôn cánh đồng?" Cẩn Tư Ngôn gật gù, hoá ra là thế, thảo nào đứng ở trong cơn mưa lại cảm thấy choáng váng, cảm giác rất không thực.
" Tiếc nuối chăng." Như cậu, cậu mà tạo ra được một cánh đồng thần kì như vậy thì cũng không nỡ phá hủy nó.
Phía bên kia, Thanh Trì Phong cận lực chống trọi hai cơ giáp, hắn thở dốc, mồ hôi cũng ướt đẫm cả lòng bàn tay. Trong tâm lại âm thầm thầm tính toán, chắc giờ này Tiểu Diệp cũng đã thoát khỏi khu rừng rồi.
" Mau cút qua một bên cho ta." Ravid Moyes không ngừng điên cuồng mà công kích, từng thế đều rất nhanh gọn dứt khoát. Hắn chính là muốn nhanh chóng chiếm được cánh đồng. Sau đó về tâu với hoàng đế như vậy hắn sẽ lập công, chức cao trọng vọng tăng tiến. Cũng có thể đổ lỗi cho Xương Tu Kỷ rằng con trai của hắn phát hiện ra báu vật, muốn chiếm làm của riêng, khiến hoàng đế nghi ngờ, nhẹ thì là tham lam, bị dáng chức, nặng là muốn tạo phản, sẽ bị xử tử. Như vậy gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Phó tướng bên cạnh nhân cơ hội giơ kiếm đâm một nhát, xuyên thủng màn chắn cơ giáp của Thanh Trì Phong.
Thanh Trì Phong nghiến răng, tên khốn này, nghiêng sang tránh thoát, đầu bị va đập mà chảy máu không ngừng làm hắn cũng mệt mỏi theo.
Xương An Diệp ra khỏi khu rừng, một lúc lâu cũng không thấy chuyện như cậu dự tính xảy ra. Tức khắc sợ hãi bao chùm toàn thân. Đáng lẽ cậu nên quay lại giúp Thanh Trì Phong.
Nhưng vừa thất thần, khu rừng bỗng nhiên 'đoành' một tiếng, nổ một tiếng rất lớn. Cả khu rừng lập tức bị thiêu rụi, từng đốm lửa rừng rực cháy.
Xương An Diệp nghĩ cũng không thèm nghĩ liền khởi động cơ giáp, lao vào biển lửa. Cẩn Tư Ngôn sợ cậu xảy ra chuyện cũng kề sát đằng sau.
Có cái gì đó thôi thúc cậu phải nhanh lên, không thể chậm chễ. Vành mắt Xương An Diệp đỏ ửng, luôn miệng kêu gào tên Thanh Trì Phong. Mặc kệ lửa vẫn đang cháy, Xương An Diệp nhảy xuống khỏi cơ giáp, lật đám bùn đất lên tìm kiếm.
" Thanh Trì Phong, Thanh Trì Phong,Thanh Trì Phong." Gào thét khản cổ họng, chính là có cảm giác vô cùng tuyệt vọng. Hắn ở đâu rồi. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bỗng cả người cậu bị bao trùm bởi một vòng tay ấm áp, Xương An Diệp quay đầu, suýt nữa đã gào lên đấm chết hắn. Làm cậu sợ hắn đã....
" Sao lại khóc rồi?" Thanh Trì Phong một thân tàn tạ y hệt lần trước, à không nặng hơn nhiều. Hắn ôm cậu vào lòng, xoa xoa má cậu, ừm béo lên rồi.
" Bụi bay vào mắt." Xương An Diệp sụt sịt cái mũi, con mắt ướt át nhìn hắn, trầm ngâm một hồi liền không nói gì, đỡ hắn về phi cơ.
Cẩn Tư Ngôn: Hình như nơi này không cần mình.
" Lần sau không cần nghe lời như vậy? Lúc đấy có thể bỏ của chạy lấy người." Xương An Diệp có chút xót xa nhìn cái chân của Thanh Trì Phong bị bó cao, cái đầu bị khâu mấy mũi còn quấn băng trắng dày cộp. \(;ŏ﹏ŏ\)
Thanh Trì Phong từ lúc về đến phi cơ vẫn chưa từng bỏ tay cậu ra, nắm chặt không buông. Hắn cười: " Cách của Tiểu Diệp rất hay, làm nổ lõi năng lượng, không chỉ có thể tiêu diệt cánh đồng đó, còn chặn được đại tướng Ravid Moyes làm loạn, cái này gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn."
Đại tướng Ravid Moyes lúc này mà nghe thấy được: "..."
" May mà trước đó dùng cỏ ngũ sắc nếu không cũng không bảo vệ được tính mạng. " Xương An Diệp thầm thở phào một hơi.
Thanh Trì Phong nhe răng cười, dụi dụi đầu vào cổ Xương An Diệp, hoàn toàn không bị chấn thương làm ảnh hưởng, trái lại tâm trạng còn rất phấn khích. Cuối cùng cũng. Xong nhiệm vụ, hắn có thể về nhà lăn giường a. \<\( ̄︶ ̄\)\>
Anne Klein: "..." Lại là đôi cẩu nam nam các người, chó má thật.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nghe mọi người kêu rằng: cẩu lương quá nhiều.
E hèm, vị diện sau có muốn đổi một chút khẩu vị hông a ??????? \<\( ̄︶ ̄\)\>