Mọi việc ngày hôm sau diễn ra rất bình thường, Đông Triêu Duẫn cho lan truyền tin Cảnh vương Đông Dạ Hiền bị thương, hôn mê không tỉnh, tình hình quy cấp, ai có thể chữa khỏi liền trọng thưởng.
Xong lại đem Ngữ Hoà Điệp thần trí bất định vào trong cung để tiện theo dõi.
Cùng lúc đó ở phủ Đông Thành vương.
" Đông Dạ Hiền nhìn thấy mặt ta rồi. Ta sẽ tìm cách thủ tiêu hắn." Đông Thành Viên tức giận nắm chuôi kiếm, gân xanh hằn trên trán, trông rất dữ tợn.
" Ngươi không nghĩ rằng đây là một cái bẫy sao?" Nam nhân tuấn tú vận y phục triều đình, trên đầu đội ô sa, rõ ràng là một đại quan triều đình.
" Ngươi đến đây có ai nhìn thấy không đấy?" Đông Thành Viên nhìn đối phương nhàn nhã như vậy thực ngứa mắt.
Hắn phải ra tay lo liệu mấy tên nhãi tép, còn tên này lại thư thái ngồi uống trà, sáng lên triều, tối về đi ngủ.
Đối phương bắn cho Đông Thành Viên một ánh mắt đầy thâm ý: " Ngươi lo cái gì. Chỉ cần ngươi câm cái miệng, đảm bảo không ai biết."
Hai người đang nói chuyện thì có một nha hoàn đến dâng trà, nàng ta thấp thỏm tiến vào, lúc rót trà còn lén nhìn người kia.
Đối phương mỉm cười với nàng: " Có đẹp không?"
Nàng ta giật mình, biết là đang hỏi mình, gương mặt đỏ lên, bẽn lẽn gật đầu.
Đối phương lại cười phá lên một cách sung sướng. Đông Thành Viên đập bàn một cái:
" Ta đã bảo không cho phép ai vào đây cơ mà."
Nha hoàn kia giật mình, vội vàng quỳ xuống, luôn miệng xin tha còn hướng nam nhân cầu cứu.
Nhưng hắn chỉ cười cười, lấy một viên ô mai bỏ vào miệng: " Còn chờ gì nữa. Lôi ra ngoài, xử lý gọn gàng một tý."
Mặc nàng ta gào khóc, hai tên ám vệ đã bước vào, lôi sền sệt nàng ta ra ngoài.
" Được rồi. Ngươi hiện tại an phận một chút. Đông Triêu Duẫn chưa tỏ thái độ gì, một là đã biết nhưng muốn moi hết những kẻ theo ngươi ra, hai là chưa biết vì Đông Dạ Hiền chưa tỉnh. Ta sẽ xem xét tình hình rồi báo ngươi. "
Nam nhân dừng một chút:
" Nếu vào trường hợp thứ nhất, thì mau liên lạc với gã ta đi."
Nam nhân rời đi chưa được bao lâu, Đông Thành Viên đã nhận được thánh chỉ truyền hắn vào cung một chuyến.
Đông Thành Viên có chút lo lắng cắn ngón tay.
Khi Đông Thành Viên vào cung liền được Uông công công dẫn tới Thái Hoà điện. Hắn cũng chẳng hiểu gì, im lặng đi theo.
Thái hậu cùng Đông Triêu Duẫn đang vui vẻ nói chuyện. Đông Thành Viên lúc này mới tiến vào hành lễ, nhìn xung quanh lại chẳng có lấy một cung nữ hay thái giám nào.
" Viên Nhi, lại đây nào." Thái hậu vỗ vỗ cái ghế còn lại ở bên mình. Đông Thành Viên yên lặng nhìn mấy giây, sau đó mới từ từ đi lên.
Trước đây, khi Thái hậu gọi tất cả các hoàng tử đến nói chuyện. Đại hoàng tử Đông Triêu Duẫn, tứ hoàng tử Đông Dạ Hiền luôn là người được đặc ân ngồi bên cạnh thái hậu. Nhị hoàng tử Đông Thập Nam, Ngũ hoàng tử Đông Trường Lưu cũng luôn được ưu ái. Chỉ riêng hắn, tam hoàng tử bơ vơ giữa nơi này.
Hắn biết, thái hậu từ lâu vẫn luôn coi mẫu phi hắn và hắn là cái gai trong mắt, sợ rằng không diệt thì sớm muộn cũng lăm le cái ngôi vị của nhi tử bà ta cho nên mới luôn làm khó. Hắn nhẫn, nhưng cuối cùng mẫu phi của hắn không thể nhẫn nữa rồi.
Đông Thành Viên từng bước tiến gần, che dấu đi sát ý dưới đáy mắt, hắn mỉm cười gọi một tiếng: " Mẫu hậu."
" Lần trước ta trở về, con lại chẳng thấy đâu. Đứa nhỏ này, muốn gặp mặt con đúng là còn khó hơn lên trời."
Thái hậu sờ tóc hắn. Đông Thành Viên theo bản năng tránh đi, để cánh tay thái hậu cứng đờ giữa không.
Thái hậu lại không đổi sắc thu tay, cười nói:
" Tại sao nhà chúng ta lại có mấy đứa nhỏ cứng đầu thế nhỉ. Từ bé đến lớn, chưa đứa nào chịu lấy thê tử. Nhất là con đó Duẫn nhi. Ngày nào cũng có người dâng tấu nói ta khuyên ngủ con sớm ngày lập hậu tuyển phi."
Thấy thái hậu chuyển hướng sang mình, Đông Triêu Duẫn ra vẻ xoắn xuýt nói: " Thực ra...thực, ta đã có người trong lòng rồi."
Nghe vậy cả Đông Thành Viên cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn như thể chờ đợi cái gì đó.
Đông Triêu Duẫn bỗng dưng quỳ xuống, thái hậu hoảng hốt: " Duẫn nhi, làm sao thế?"
" Ta... người trong lòng ta là nam nhân." Đông Triêu Duẫn nắm lấy tay thái hậu, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn nàng. Như thể rất hy vọng có sự chấp thuận.
Đông Thành Viên ở một bên hơi giương khoé môi, áp chế phấn khích lại trong lòng mà cố nặn ra vẻ mặt bình thường nhất.
" Có thể nói cho ta biết là ai không?" Thái hậu bình tĩnh xoa đầu Đông Triêu Duẫn. Đây là nhi tử của nàng, là đứa từ nhỏ mà nàng luôn yên tâm nhất, cho nên, quyết định của hắn như thế nào, nàng cũng sẽ không phản đối.
Đông Triêu Duẫn ghé vào tai thái hậu nói nhỏ, nhưng cố tình vẫn để Đông Thành Viên có thể nghe thấy ba chữ: " Xương An Diệp."
" Nói chưa? Thái hậu có.... " Xương An Diệp thấy Đông Triêu Duẫn trở về, lo lắng túm lấy hắn.
Đông Triêu Duẫn ôm lấy y, xoay một vòng, vui như một đứa trẻ mà cười khì khì.
Xương An Diệp nhéo tai hắn: " Ngươi bị ngốc rồi hả?"
Đông Triêu Duẫn hôn lên mặt Xương An Diệp mấy cái: " Mẫu hậu gật đầu rồi a."
" Gật đầu là như thế nào?"
" Là đồng ý để ta với ngươi bên nhau nha. Mẫu hậu còn nói, người sẽ ban hôn cho chúng ta."
Xương An Diệp mỉm cười: " Thật???"
Đông Triêu Duẫn gật đầu, ôm lấy y quay mấy vòng.
Trận cá cược này, bọn hắn cược thắng 5 phần rồi.
Không lâu sau ở phủ thừa tướng, Giang Uẫn như phát điên mà đập bàn, đồ đạc trong thư phòng bị đập mất một nửa. Thị vệ cùng nha hoàn bên ngoài không dám tiến vào, sợ hãi nếu như không cẩn thận lại phải nhận cơn thịnh nộ của hắn.