Thái hậu ở chùa, ăn chay niệm Phật, cầu nguyện bách tín bình an, Đông Hoàng phồn thịnh suốt mấy năm. Năm nay trở về, Cảnh vương liền trực tiếp có mặt trước Vạn An tự hộ tống.
" Hiền nhi." Thái hậu nhìn nhi tử lâu ngày không gặp đã trưởng thành, cao lớn anh tuấn đến nhường này thì có chút xúc động.
Đông Dạ Hiền mỉm cười: " Mẫu hậu."
Thái hậu hỏi hết việc này đến việc khác liên quan đến Đông Dạ Hiền, mãi mới chịu chuyển chủ đề.
" Duẫn nhi như nào rồi?" Thái hậu ngồi trong xe ngựa, vốn dĩ Đông Dạ Hiền định cưỡi ngựa đi bên cạnh nhưng lại bị thái hậu lôi vào theo.
" Vẫn ổn. Năm nay hoàng huynh tuyển tú. Nhưng mà nghe nói là chưa phong phi."
Thái hậu thở dài:
" Thằng nhóc này, cứ phải để ta lo lắng. Hiền nhi, con cũng 19 rồi, có ưng ý cô nương nhà nào không? Mẫu hậu có thể làm chủ giúp con. Chúng ta không cần hoàng huynh của con nữa. Nó không hiểu phong tình gì cả, cứng ngắc à."
Đông Dạ Hiền lắc đầu, hắn suốt ngày ở trong phủ, bên cạnh có mỗi một thị vệ bên cạnh, cả phủ cũng chỉ có lão quản gia, đám nô tài và vài ba cung nữ, có đi đâu đâu mà quen cô nương nhà nào, cũng đâu có người để thích.
Người hướng nội như hắn, nói không được mấy câu, sợ người khác lại còn chê nhàm chán ý.
Và Đông Triêu Duẫn được nhắc đến đang ngồi phê tấu chương, trong lòng còn ôm một thiếu niên, thỉnh thoảng còn thủ thỉ với nhau vài câu, tư thế vô cùng ám muội.
Uông công công ở bên cạnh: Hai người bớt bớt dùm cái, có thấy lão già ta đang đứng đây không?! ಠ,_」ಠ
" Thái hậu có ghê hông?" Xương An Diệp nói nhỏ.
Đông Triêu Duẫn xoa đầu y: " Đợi ngươi nhìn thấy thì biết."
Xương An Diệp đảo mắt trắng. Mấy cái bộ phim truyền hình thỉnh thoảng có kiểu thái hậu du ngoạn hay đi đâu đó trở về, bên cạnh thể nào cũng có một nữ nhân xinh đẹp như hoa, là tâm phúc bên cạnh. Thái hậu thấy nàng ta hợp với hoàng đế, liền đem người đẩy vào hậu cung.
" Bên cạnh thái hậu có những ai??"
" 2 cung nữ thân cận." Đông Triêu Duẫn hôn một cái lên mặt y: " Không cần lo lắng. Có ta ở đây rồi."
Xương An Diệp gật đầu. Cũng có lý, y có hoàng đế chống lưng, có gì y sẽ về lén méc với Đông Triêu Duẫn.
Thái hậu trở về cũng không muốn phải dóng trống khua chiêng gì lớn, căn bản là muốn ăn một bữa cơm gia đình đoàn tụ mà thôi.
Xương An Diệp được Đông Triêu Duẫn sai người đưa về tận phủ.
Vừa về liền thấy đám hạ nhân kêu rên rỉ dưới đất, đồ đạc khắp nơi lộn xộn, y như vừa trải qua một hồi chiến đấu khốc liệt vậy.
" Gia gia." Xương An Diệp lo lắng chạy xung quanh. Ám vệ của Đông Triêu Duẫn được phân phó hộ tống Xương An Diệp vẫn chưa rời đi, chia ra tìm khắp nơi.
" Quốc sư bị một đám hắc y bắt đi rồi." Nô tài trong phủ nhao nhao, không biết vì sao đều một vẻ đau đớn ôm bụng.
" Xương thiếu, để thuộc hạ trở về báo cáo với hoàng thượng."
" Khoan đã." Xương An Diệp nói: " Thái hậu vừa mới trở về, bọn họ mấy năm mới đoàn tụ, bây giờ làm phiền thì không hay lắm. Đợi lát rồi hẵng đi."
Ám vệ nhìn quanh: " Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Bọn này đã cướp còn cả gan dám bắt quốc sư.. "
Xương An Diệp híp con mắt, vẫy tay: " Trước tiên đi gọi đại phu khám cho mọi người đã, việc này xảy ra trước đó, chúng ta lại không rõ đám hắc y nhân này đi hướng nào mà tìm."
Đợi đại phu khám xong thì cũng đã qua một canh giờ, Xương An Diệp đã xem xét qua tình huống.
Hạ nhân nói rằng dùng thiện xong đều bị đau bụng, y cho người khám qua, cơm với đồ ăn thậm chí cả nước uống, đều không có vấn đề.
Mọi người đều không bị mất gì cả, chỉ có điều trong phủ mất một rương vàng, quốc sư theo lời kể của mọi người cũng là do đám hắc y nhân kia bắt đi.
Chẳng nhẽ là cướp của rồi bị gia gia nhìn thấy nên muốn bắt đi thủ tiêu.
Nhưng mà ai ở trong thành mà chẳng biết đây là phủ quốc sư. Lá gan cũng thật lớn.
" Tiểu thiếu gia, ta đã tìm xung quanh, chỉ phát hiện ở sau hậu viện có 1 lỗ chó, cần cây hương lại có rất nhiều nhang đang đốt dở. Ngoài ra, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân nhưng theo phán đoán mà thấy đều là của một người. Nô tài trong phủ nói hắc y nhân có đến 3,4 người. Vậy mà chỉ có 1 loại dấu chân."
Thị vệ thân cận bên quốc sư giao chiến với bọn chúng cũng bị tung hoả mù, mắt hiện giờ còn không nhìn thấy được.
Xương An Diệp trầm mặc, có đến mấy người liền mà chỉ có dấu chân của 1 người, trong phủ còn mất một rương vàng, bên cạnh cây hương có rất nhiều nhang đang đốt dở....
" Trước tiên ngươi trở về đi, nói nhỏ với hoàng thượng thôi. Tiện thể gom chỗ nhang kia đi kiểm tra đi."
" Nhưng mà.... người ở một mình như này không an toàn...."
Đúng lúc này một ánh mắt nóng bỏng từ đâu bắn tới, Xương An Diệp có chút sợ hãi. Trong lòng y bỗng dưng có dự cảm gì đấy, giống như... ở trong phòng này ngoài y và ám vệ ra còn một người nữa.
Nhưng ám vệ hoàng gia lại không cảm nhận được sao? Vậy thì người đang ở trong phòng này, hẳn là một cao thủ.
" Không sao. Có lẽ mục tiêu của bọn chúng là quốc sư. Bắt được rồi thì tạm thời sẽ không có động tĩnh gì nữa đâu."
Ám vệ có hơi lo lắng, nếu hắn ở đây thì lại không có ai thông tri cho hoàng thượng, nhưng mà nếu hắn rời đi, Xương tiểu thiếu gia mà bị làm sao, hắn có trăm cái đầu cũng không đền nổi.
" Được rồi. Ngươi trở về báo tin đi. Hoàng thượng có hỏi thì bảo đây là ý ta."
Ám vệ chần chừ hồi lâu mới dám xoay người rời đi. Y dùng tốc độ nhanh nhất của mình để trở về.
Xương An Diệp nắm bàn tay rịn một lớp mồ hôi, ám vệ đi rồi, bây giờ xung quanh không có ai. Nếu như tên kia công kích, y vẫn còn dị năng hệ băng cơ mà.
" Ngươi muốn gì?"
Quả nhiên, trên thanh xà đơn trần nhà có bóng người, ánh mắt như thể phát sáng trong đêm, doạ Xương An Diệp mặc dù đã biết trước là có người cũng giật nảy.
Ở gần như vậy, y như ma ý, rớt tim.
" Đệ quả nhiên là nhận ra ta a. Ta thực sự rất vui đó."
Xương An Diệp chưa kịp hiểu chuyện gì, một trưởng đánh lại, y giơ tay cản trở. Đối phương đã vòng ra đằng sau từ lúc nào, Xương An Diệp đá một cú, tay lại bị nắm lấy.
" Rầm" một tiếng, y liền bị nhấn chặt lên mặt bàn.
" Chưa gì đã muốn nhào vào lòng ta rồi. Thích ta như vậy sao?!"
Xương An Diệp thực muốn chửi thề, thích con mẹ nó.