Hoàng đế từng này tuổi nhưng hậu cung vẫn chưa có một giai nhân nào. Đám quan lại trong triều đều hận không thể ném nữ nhi nhà mình lên long sàng cho hoàng đế.
Năm nào đến kì tuyển tú, hoàng đế đều dùng một lý do: năm nay dịch bệnh, lũ lụt, hạn hán … và mây mây lý do để đem quần chúng bách tín ra làm lá chắn để đẩy lùi hoặc bãi bỏ luôn kì tuyển tú.
Quan đại thần trong triều sầu đến bạc đầu. Mọi người liền đẩy Đông Thành Viên lên hứng chịu phong ba.
“ Tuyển tú??” Đông Triêu Duẫn hạ tấu sớ, không hiểu sao trong lòng lại nghĩ đến giấc mơ dạo gần đây.
Chính là Xương An Diệp vận trên mình lam y thanh khiết nằm trên giường, vạt áo mở ra hơn nửa, đôi chân dài tăm tắp quấn lấy eo hắn, một thân trắng nõn bị hắn đặt dưới thân đang không ngừng thở dốc, gương mặt xinh đẹp, ánh mắt mơ hồ cất chứa dục vọng, tất cả đều làm hắn sục sôi, vậy mà không ngờ lại cứng.
Đông Triêu Duẫn che mặt,giấc mơ này quấn lấy hắn hơn chục ngày rồi.
“ Được thôi. Vậy kì tuyển tú năm nay cứ diễn ra như vậy đi. Đông Thành vương sẽ phụ trách. Nếu không còn gì thì bãi triều.”
Đông Triêu Duẫn mập mờ che đi lỗ tai đã đỏ ửng, có chút luống cuống rời khỏi đây. Ai dè vừa ra ngoài lại đụng phải Xương An Diệp, hắn lại càng chạy chối chết.
Xương An Diệp đang định hành lễ: “…” Bơ ta???
Kì tuyển tú rất nhanh đã đến, mấy vòng đầu đều do Đông Thành Viên cùng các mama trong cung tuyển chọn và loại trừ. Đến lúc hoàng đế nhìn thấy thì đám tú nữ đó đều là mấy người xuất sắc nhất hoặc là con nhà quan lại, quyền quý mà thôi.
Đông Thành Viên sau vụ lần trước đi cùng Ngữ Hòa Điệp rồi bị Xương An Diệp cố tình nói móc đã không còn dám dẫn Ngữ Hòa Điệp ra ngoài. Miễn cho Xương An Diệp vô tình nhìn thấy, y mà rêu rao mấy câu có khi cả kinh thành biết mất. Tuy Ngữ Hòa Điệp đúng là một mỹ nhân nhưng dù sao thì y cũng là nam nhân. Hắn không thích nam nhân a.
Ngữ Hòa Điệp cũng vì chuyện này mà lo lắng. Đông Thành Viên không dẫn y đi cùng, y không có cơ hội nào tiếp cận hoàng đế. Y trọng sinh lại chính là vì muốn tìm thừa tướng Giang Uẫn báo thù.
Kiếp trước hắn một tay hạ sát cha mẹ y, hai vị ca ca của y cũng bị hắn gán cho các mác mưu phản mà bị chém đầu. Cả gia tộc hơn mấy trăm người, gồm cả hạ nhân đều bị sát hại. Nỗi oan ức này, y nhất định phải trả. Nhưng Giang Uẫn lại là thừa tướng của một nước, một lời hắn nói, hoàng đế cũng phải nể mấy phần. Hơn nữa hơn chục năm nay, Giang gia đều là trọng thần, uy thế ngút trời, thế lực lớn mạnh.
Ngữ gia của y chỉ là một gia tộc nhỏ bé, làm sao có thể so bì. Tại sao phải đuổi cùng giết tận như vậy?? Đông Thành Viên tuy có tiếng nhưng lại nhát gan, gặp Giang Uẫn còn khúm núm như rùa. Hoàng đế lại khó tiếp cận, tất cả là tại cái tên Xương An Diệp kia.
Ngữ Hòa Điệp hơi khựng lại. Xương An Diệp là ngoại tôn của quốc sư. Mà quốc sư lại là cố vấn cho hoàng đế. Vậy thì….y cũng có thể ra tay từ chỗ Xương An Diệp!!!
Xương An Diệp đang ngồi giận dỗi vì hoàng đế tuyển tú mà không nói cho y biết. Thật là tức chết mà. Xương An Diệp nhìn thấy cái bàn đá bên trong đình, cái bàn mà Đông Triêu Duẫn hay ngồi hóng gió mỗi khi rảnh rỗi. Trong lòng càng bốc hỏa, Xương An Diệp sắn tay áo, kéo lê cái bàn một phát đá nó xuống hồ ở ngự hoa viên.
Đám nô tài trong xung quanh thật muốn khóc thành sông. Đừng như vậy mà, bọn hắn sẽ phải mò xuống hồ vớt lên đó.
Xương An Diệp không để ý, tiếp tục đem mấy cái ghế đá đáng thương đá xuống hồ. Vẻ mặt hả hê quá trời.
“ An Diệp.”
Xương An Diệp còn muốn tháo mấy cái rèm đang bung lụa bốn bề, nghe tiếng gọi liền trừng mắt quay lại. Không thấy người ta đang bận sao?!!!
“ Sao thế?? Ai làm đệ đệ của ta tức giận vậy??”
Xương An Diệp tạm thời buông tha cho mấy cái rèm lụa, y nhìn nam nhân một thân quan phục tiến đến phía mình, gương mặt nghiêm nghị của hắn hiện lên nét ấm áp lạ thường.Nhưng mà….đây là ai vật trời ơi…..
“ Sao lại không nói gì.” Nam nhân định kéo Xương An Diệp ngồi xuống, sau đó mới sực nhớ ra vừa này Xương An Diệp đá bọn nó chìm dưới hồ rồi. Hắn cứ thế ngượng ngùng nắm cổ tay y.
Xương An Diệp hơi nhíu mày, mấy lần muốn rút ra đều bị hắn nắm rất là chặt. Thực khó chịu. Nếu đã gọi y là đệ đệ thì có phải hắn là ca ca không?!
“ Ca, huynh nắm tay ta đau quá.”
Nam nhân có hơi sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó liền vui mừng ra mặt, hắn ngược lại lại càng nắm chặt tay y hơn, lại còn sờ nắn, xoa xoa: “ An Diệp, ta…lâu rồi mới gặp lại đệ, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Càng nói càng ngu. Y không có điên mà tự rước họa vào thân nhé. Xương An Diệp gỡ tay hắn ra, cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn nhất: “ Bây giờ ta phải về giúp gia gia rồi, hôm khác nhé.”
Nói xong liền co giò chạy mất. Nam nhân nhìn bàn tay trống rỗng, ánh mắt tức thì nheo lại sắc bén, khí thế lạnh lẽo âm u lại càng tỏa ra gay gắt.
Thị vệ thân cận của hắn có chút do dự bước lên: “ Đại nhân, đến giờ lên triều rồi.”
“ Ngươi có cảm thấy, An Diệp nhà ta ngày càng mê người không.” Nam nhân mân mê bàn tay vừa nắm được tay Xương An Diệp, nụ cười giảo hoạt:
“ Mới 2 tháng không gặp, ánh mắt cũng linh động có hồn hơn rồi. Lại còn biết từ chối ta. So với mùi thảo dược thanh mát trước đó, ta lại càng thích sự ngọt ngào quyến rũ bây giờ hơn nha.”
Thị vệ không dám nói gì. Nam nhân xì một tiếng, phất tay rời khỏi ngự hoa viên.
Đông Triêu Duẫn đang chuẩn bị lên triều, kết quả bị Xương An Diệp rầm rầm chạy từ xa đâm phải. Uông công công còn không kịp nói gì, Xương An Diệp vừa nhìn thấy hoàng đế bệ hạ liền kéo tay áo, vẻ mặt ghét bỏ kể nể:
“ Bệ hạ, cứu mạng. Vừa nãy ở ngự hoa viên có biến thái a. Hắn gọi ta là ‘đệ đệ’ hơn nữa còn nắm tay ta rõ lâu, nắm muốn đứt tay ta rồi. Người mau phái người đi bắt hắn đi. Mau lên, để hắn thoát bây giờ.”
Đông Triêu Duẫn kéo vạt áo y lên, quả nhiên thấy cổ tay bị nắm đến đỏ ửng, một mảng trắng nõn hiện lên 5 đầu ngón tay đang dần chuyển sang thâm tím. Gọi Xương An Diệp là " đệ đệ" thì chỉ có 1 tên thôi.
“ Hắn có làm gì ngươi nữa không??”
Xương An Diệp lắc đầu. Đông Triêu Duẫn lo lắng, kéo y trở về tẩm điện của mình, phân phó: “ Uông công công, gọi thái y.”
“ Ấy, chỉ bị sưng thôi. Bắt người quan trọng hơn mà.” Xương An Diệp không chịu đi, Đông Triêu Duẫn xoay người, bế ngang y lên rồi bước vào trong.
Xương An Diệp trới với ôm lấy cổ hắn. Còn không quên nói với Uông công công: “ Công công nhớ đi bắt người nhé. Tên đó hình như là quan trong triều, đẹp trai lắm.”
3 chữ cuối vừa nhả ra liền bị ném lên long sàng, hoàng đế bệ hạ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhình y từ đầu tới chân.
Xương An Diệp cười lấy lòng: “ Đâu có, cả Đông Hoàng chúng ta chỉ có bệ hạ là đẹp trai, anh tuấn nhất rồi. Tên kia dù có đẹp thì cũng chỉ xếp thứ 2 thôi.”
Đông Triêu Duẫn bị nói trúng tiếng lòng, khẽ khụ một tiếng, ấy vậy mà khoé môi lại âm thầm cong lên: “ Đừng có nịnh bợ. Ngoan ngoãn đợi thái y đến kiểm tra vết thương đi. Đợi trẫm bãi triều xong sẽ về xem.”
Xương An Diệp đang định làm bé ngoan “ dạ” một tiếng lại sực nhớ ra: cmn mình đang giận hắn vì hắn dám cưới vợ nhí cơ mà.
Xương An Diệp đứng lên, một vẻ hùng hổ: “ Ta không cần.”
Đông Triêu Duẫn liền lia đôi mắt lạnh qua: “ Muốn vào đại lao chơi với động vật.”
Xương An Diệp liền ngoan như cún mà ngồi xuống. Cmn, đó không phải động vật dễ thương đáng yêu, đó là động vật đem đến những ác mộng của ta. TAT
Nếu không phải là nhà lao chỉ có mấy cái song gỗ đểu, lại còn bốn bề là người nhìn, y đã sớm dùng dị năng, đém cái nhà lao đó cuốn bay rồi.
“ Bệ hạ, thần đã dâng tấu sớ về việc sứ thần của Đại Mạc diện kiến. Không biết người nghĩ thế nào??”
Đông Triêu Duẫn nhìn nam nhân: “ Việc này từ trước giờ đều do thừa tướng phụ trách, vậy lần này cũng vậy đi.”
Nếu Xương An Diệp ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra cái tên mà cậu cho là biến thái đang ở đây, hơn nữa còn là một đại trọng thần – Giang Uẫn.
Giang Uẫn hành lễ: “ Thần tuân chỉ.”
Một lão thần không chịu liền nói: “ Bệ hạ, thừa tướng bề bộn nhiều việc, đâu thể việc gì cũng để ngài ấy. Thần xin được đề cử Cảnh vương.”
Giang Uẫn liếc lão ta một cái, xong hôm nay có vẻ tâm tình tốt, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nói: “ Đa tạ đại nhân đã nghĩ cho ta, nhưng Cảnh vương liệu có lo liệu được không đây?”
Cảnh vương – Đông Dạ Hiền là tứ hoàng tứ, cũng chính là đệ đệ ruột một mẫu sinh ra của hoàng đế. Đông Dạ Hiền văn võ song toàn, nhưng chỉ có điều hướng nội, không thích tiếp xúc với người ngoài. Sau khi Đông Triêu Duẫn đăng cơ, muốn giúp đệ đệ cởi mở hơn liền phái y ra biên cương. Kết quả lại là Đông Dạ Hiền hạ gục toàn quân và tự thân trở về.
Đông Triêu Duẫn thật đau đầu: “ Vẫn là để thừa tướng lo liệu đi.”