Sau lần bị Cư Đồ Tích nói cho một tràng, đám phú nhị đại cũng trở nên yên phận hơn, mặc dù vẫn có chút lười nhác nhưng ít ra cũng đã biết dậy sớm, ngủ sớm, thỉnh thoảng ngồi đọc sách.
Cư Đồ Tích tập hợp tất cả mọi người. Ai ai cũng có đủ. Cư Đồ Tích dẫn mọi người đến sân doanh.
Hàng loạt cơ giáp chiến đấu sừng sững giữa nền trời, mọi người đều ồ lên như đoán được điều gì đó.
Cư Đồ Tích phát hiện, đám phú nhị đại mày từ nhỏ được nuông chiều nên có lẽ là về thể lực thì không thể bằng các binh sĩ khác nhưng về điều khiển công nghệ cao hẳn là không tồi đi. Vì vậy cơ giáp chiến đấu mới, sẽ để cho bọn họ thử luyện.
Xương An Diệp thử đến xem xem, bèn thấy lão công nhà mình quân trang soái khí ngời ngời, vẻ mặt nghiêm nghị càng làm nổi bật lên vẻ men lì vốn có. Xương An Diệp nhìn đến si mê.
Lão công nhà cậu vẫn đẹp trai nhất a.
" Nhìn cái gì đấy?"
Xương An Diệp hết hồn. Quay nhìn, một thiếu niên đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng, trông một bộ rất lưu manh, nhưng mà phải công nhận, người ở vị diện này có giá trị nhan sắc phải nói là cao của đỉnh chóp luôn.
" Cậu... tôi chưa thấy cậu bao giờ nha. "
Xương An Diệp nhướn mày. Hôm cơ giáp chiến đấu bản lớn thử nghiệm lần đầu tiên, cậu là người điều khiển, điều này chứng tỏ hôm đó ai cũng phải thấy mặt cậu mới phải.
Tên này không biết, hẳn hôm ấy không có ở đó.
" Ừm, tôi là người mới. "
" Vậy sao?? " Người nọ vẫn ra vẻ nghi ngờ. Xương An Diệp gãi mũi, chuyển rời đề tài:
" Mọi người đang tập luyện, cậu không tập sao?"
Thiếu niên hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn. Xương An Diệp cũng chẳng biết cậu ta bất mãn cái gì. Cậu nhún vai, mặc kệ mi.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, mọi người tản đi nghỉ trưa, Xương An Diệp nhanh nhẹn chạy đến chỗ Cư Đồ Tích, nhanh hơn Cung Trác Ngọc một bước, dành đưa nước cho Cư Đồ Tích.
Cung Trác Ngọc tức đến dậm chân, cô ta ném chai nước xuống đất, hung hăng dẫm đạp rồi vùng vằng bỏ đi.
Xương An Diệp cười đến khoái chí. Cư Đồ Tích nâng cằm cậu, hôn hôn.
Xương An Diệp mở to mắt nhìn hắn. Tên này càng ngày càng không biết xấu hổ. Có nhiều người nhìn qua phía này như vậy.
Thiếu niên lúc nãy nói chuyện với Xương An Diệp- Túc Lị còn cho rằng Xương An Diệp là người mới thật. Ai dè ... là người nhà của thượng tướng. Cậu ta vuốt mặt, hai cái con người này, ngứa mắt.
Cơm ở quân doanh rất đơn giản, 3 món mặn, 1 món canh, cùng với sữa dinh dưỡng. Xương An Diệp ăn có chút không quen nhưng cũng không biểu hiện gì nhiều.
Cư Đồ Tích biết cậu không thích cơm ở đây, nhanh chóng nhắn tin cho ai đó, bảo cậu vào phòng mình đợi một lát còn bản thân phải tiếp tục hoàn thành công việc.
Chưa đầy mấy mươi phút, Cư Đồ Liên một thân quân trang mồ hôi chạy hộc tốc đến.
" Sao cậu lại đến đây??"
Cư Đồ Liên thở không ra hơi, xua xua tay mấy cái, nhét cơm hộp vào tay cậu, nhăn nhó: " Bà tôi làm cho cậu đó. Mau ăn nhanh đi. "
" Hả?" Xương An Diệp chưa hiểu vì sao. Cư Đồ Tích lại nói:
" Cmn Cư Đồ Tích còn không phải nuông chiều cậu quá mức à. Ăn không được còn bắt bổn đại gia mang cơm đến cho. Bổn đại gia là culi của mấy người đấy hả?!"
Xương An Diệp bật cười, lui lại mấy bước.
Cư Đồ Liên bỗng dưng cảm thấy có cái gì lạnh lẽo phả sau lưng.
" Vậy sao?? "
Cư Đồ Liên hơ hơ cười trừ, sau đó nhân cơ hội chạy biến.
" Đã bảo là không cần làm phiền người khác rồi mà."
Xương An Diệp ôm một cánh tay của hắn. Cư Đồ Tích cầm lấy hộp cơm trong tay cậu.
" Bảo Cư Đồ Liên mua ở Thạch Nhân quán, ai biết được nó lại làm phiền đến bà nội. "
Xương An Diệp gật đầu, mở ra cơm hộp. Toàn thịt là thịt, có thêm một món canh gà hầm.
" Ăn ngon??"
Cư Đồ Tích thấy Xương An Diệp vẻ mặt mãn nguyện, ngồi trên ghế dài mà chân còn không chạm đất, đung đưa qua lại. Một bộ rất vui vẻ.
Xương An Diệp gật gật, múc một muỗng canh đến đút cho hắn. Cư Đồ Tích ngoan ngoãn uống một ngụm, hắn cưng chiều xoa đầu cậu.
Lục Nghiêu lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng trong đời thề rằng, hắn sẽ không bao giờ chui qua lỗ chó một lần nào nữa. Cmn may mà không có ai xung quanh, nếu không thanh danh hắn giờ này để đâu.
Hắn lại nhìn Hình Nặc chui qua có vẻ rất quen thuộc. Một mặt đầy phức tạp. Hoá ra cố vấn hoàng gia lại là người như thế này.
" Ai đã, mai kéo ta, nhanh lên."
Hình Nặc tóm chân Lục Nghiêu, Lục Nghiêu đẩy đẩy ý: " Ngươi đúng là chẳng làm nên trò trống gì, có mỗi chửi nhau là giỏi."
Hình Nặc thoát được xong, trừng mắt với hắn:
" Bố đấm bây giờ."
Khi hai người vừa quay đầu, đập vào mắt là một đoàn quân cơ giáp đồ sộ sừng sững giữa sân. Hai người bị cảnh tượng cùng thứ lạ mắt này doạ cho ngây người.
Từ khi nào mà đế chế Zozac lại chế tạo ra được thứ này.
Hình Nặc gấp gáp thu lại hình ảnh gửi cho hoàng đế Augustus, Lục Nghiêu đến sờ thử.
" Cái này, chất liệu đều là loại thượng đẳng đấy ."
" Không phải nói quân đoàn 13 là nơi chứa phế vật của đế chế này sao? Hoá ra lại là nơi cất chứa bí mật vũ khí của bọn họ." Hình Nặc không thể tưởng tượng được, nếu đế chế đem đám người máy lớn trước mắt này đánh đế quốc thì bọn họ sẽ có kết cục thảm đến mức nào.
" Quất Chửu Quân biết chưa??" Lục Nghiêu bất ngờ hỏi.
Hình Nặc trầm tư trong thoáng chốc: " Hẳn là...đã biết rồi đi."