- ngươi lui xuống đi.
Cảnh Thiên vừa dứt lời, áp lực trên người đại quản gia liền biến mất, ông ta lập tức cúi đầu rồi đứng dậy rời đi.
\- bé con, tuy chỉ là lời nói dối, nhưng ta vẫn rất cảm động.
Cảnh Thiên ôm Hạ Kỳ Như lên, tay lại không nhịn được mà sờ lên đôi tai xù trên đầu cô.
Hạ Kỳ Như nghiêm túc nhìn hắn lặp lại lần nữa.
\- ta không nói dối, ta sẽ bảo vệ ngươi, Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên chỉ sững người một lúc, sau lại cười.
\- sao vậy? Sợ ta sẽ giao ngươi cho liên minh à? Yên tâm đi, nhóc con thú vị như thế, sao ta nỡ giao ngươi cho bọn họ chứ.
\- Cảnh Thiên, lời ta nói là thật lòng, ta sẽ không bao giờ phản bội ngươi, ta thề.
Hạ Kỳ Như lại thề thốt lần nữa, nhưng ánh mắt Cảnh Thiên nhìn cô vẫn không thay đổi.
Y như thiếu nữ nhìn mấy tên đàn ông sở khanh nói lời đường mật, đại loại như anh chỉ vào nhà uống miếng nước chứ tuyệt đối không làm gì em cả, anh thề.
Hạ Kỳ Như: "..."
Danh tiếng của mình từ khi nào lại xuống dốc không phanh như vậy rồi?
\- Tiểu Hạ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở cạnh ta là được rồi, những việc khác không cần bận lòng nữa.
Cảnh Thiên phá vỡ trầm mặc, trực tiếp ôm cô tới phòng khách.
Hạ Kỳ Như yên lặng vòng tay qua ôm cổ hắn, không có ý định tiếp tục thanh minh nữa.
Kệ hắn đi, dù sao nhìn hắn hiện tại, có lẽ cũng không cần sự bảo vệ của cô.
Ngược lại là cô, cứ nên ôm thật chắc cái đùi này vẫn hơn.
Dù sao cô vẫn còn là trẻ con, quản gia mà đánh tới cô không bị đập bẹp mới lạ ý.
Sợ hãi các thứ.jpg
Cảnh Thiên nhìn lại bé con trong lòng, phát hiện cái khí thế dọa người ban nãy đã biến mất, nụ cười trên môi đột nhiên sâu hơn.
Nhóc con này càng ngày càng thú vị rồi đấy.
Bởi vì Cảnh Thiên không cho phép cô nhúng tay vào, thế nên Hạ Kỳ Như cũng không rõ tình hình hiện tại của những người sói kia thế nào, nhưng nghe sơ qua thì không khác dự đoán của cô là bao.
Tộc người sói hiểu lầm cô cấu kết với huyết tộc nên đang truy lùng cô khắp nơi.
Mà trong nội bộ huyết tộc cũng tổ chức kiểm tra nghiêm ngặt xem có người sói trà trộn vào hay không?
Trong chuyện này đại quản gia là người sốt ruột nhất, cứ mỗi lần có người ghé thăm trang viên là lập tức xách cổ Hạ Kỳ Như ném vào tầng hầm sau trang viên.
Không sai, hắn chính là ỷ bản thân cao lớn mà xách cổ áo cô đó.
Đồ độc ác.
\- ngươi ở yên trong đấy đừng có đi ra ngoài gây họa đấy, nhớ chưa?
Đại quản gia thả Hạ Kỳ Như xuống giường, sau khi vuốt phẳng lại cổ áo cho cô thì dọa nạt một câu.
Hạ Kỳ Như: "..."
Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là thuộc hạ trung thành của Cảnh Thiên, nếu không giờ này mộ ngươi xanh cỏ rồi.
Đại quản gia cảm thấy ánh mắt Hạ Kỳ Như nhìn mình có hơi đáng sợ, thế là lại cẩn thận lấy ra một túi thịt bò khô cho cô dỗ dành.
\- chịu khó ở đây một chút, sau chuyện này ta sẽ làm bò bít tết cho ngươi.
Hạ Kỳ Như lặng lẽ xòa năm ngón tay ra. Đại quản gia gật đầu.
\- được, được.
Đại quản gia hứa hẹn xong liền đóng cửa lại, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi theo.
Đợi công tước đại nhân chán ngươi rồi, ta nhất định sẽ xử lý ngươi sau.
Giờ coi như hời cho ngươi vậy.
...
"Tiểu chủ nhân, cô cứ để hắn bắt nạt mình như thế à?"
Không giống tác phong thường ngày của cô chút nào cả.
"Không thì thế nào, ta lại không đánh thắng hắn."
Thế giới bình thường thì cô còn có cửa, chứ thế giới này, haiz....
"..."
Tội nghiệp tiểu chủ nhân.
Tiểu Hắc mặc niệm cho bản thân và tiểu chủ nhân mỗi người một giây.
...
Nghe nói cuộc tìm kiếm này chỉ kết thuốc khi liên minh bắt được người sói đang trốn ở nhà của một hầu tước.
Qua tìm hiểu thì mò ra hầu tước kia là do muốn lập công nên mới cấu kết với người sói.
Nhưng dù vậy người này sau đó vẫn bị phạt rất nặng.
Huyết tộc bọn họ tin phụng sức mạnh của bản thân mình hơn là chơi trò tiểu nhân xảo trá để đạt được mục đích của mình.
Liên kết với người sói?
Chuyện nhục nhã như vậy bọn họ nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, thế nên không cần nói cũng biết vị hầu tước kia bị trừng phạt thảm tới cỡ nào.
Lúc này Hạ Kỳ Như mới được thả ra lần nữa.
Nghe nói vì muốn đền bù cho cô, Cảnh Thiên đã tốn rất nhiều...đồ ăn.
Cảnh Thiên sờ đôi tai mềm mại trên đầu Hạ Kỳ Như, cưng chiều nói.
\- sau này sẽ không để ngươi phải chịu uất ức như thế nữa.
Hạ Kỳ Như chỉ yên lặng gật đầu, vẻ mặt không có nhiều biến hóa.
Có sự bảo vệ của Cảnh Thiên, Hạ Kỳ Như cực kỳ yên bình mà lớn lên.
Chẳng mấy chốc cô bé con khi nào đã trở thành một thiếu nữ đến tuổi trưởng thành...ừm, đó là vẻ bề ngoài, còn đối với huyết tộc hay tộc người sói, thì cô vẫn chỉ là một con non mà thôi, thế nên cái đuôi cùng đôi tai sói kia...cô cố cách mấy cũng không thu lại được.
Bi ai.
Lại nói trong đoạn thời gian này, có thể bởi vì Hạ Kỳ Như quá ngoan ngoãn, thế nên địch ý của đại quản gia với cô cũng giảm dần, nhưng sự cảnh giác thì vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Người sói là bộ tộc hiếu chiến lại thù dai, trước đó bọn họ bị tính kế, chịu thiệt hại lớn như thế, đời nào họ chịu bỏ qua, sớm muộn gì cũng sẽ giết trở về.
Chỉ là đại quản gia lẫn liên minh không nghĩ tới người sói rất nhanh đã khôi phục thực lực mà đánh một đòn bất ngờ khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nghe nói là có người sói trà trộn vào buổi tiệc của huyết tộc, còn giết chết mất một tiểu thân vương nào đó khiến cả giới huyết tộc dậy sóng.
Mà người sói kia hiện tại cũng bị thương nặng nên chắc chắn chưa rời khỏi nơi này, chỉ là huyết tộc lục soát khắp nơi cũng không tìm ra tung tích của người sói này, thế nên có người nghi ngờ có huyết tộc âm thầm giúp đỡ người sói kia.
Trùng hợp làm sao, lúc người sói kia hành thích tiểu thân vương kia, Hạ Kỳ Như vừa vặn lại biến mất ở trang viên vào lúc đó.
Mà nói tới cái này lại càng đau hơn.
Tiêu Vân không hiểu thấu lại xuất hiện ở trang viên của Cảnh Thiên, Hạ Kỳ Như sợ cô ta giở trò nên dù biết có thể có bẫy nhưng cô vẫn đuổi theo bắt cô ta.
Kết quả thì sao?
Tiêu Vân kia là có kẻ giả mạo mà thành, thế nên lúc Hạ Kỳ Như trở về biệt thự, đại quản gia và Cảnh Thiên đã ở đấy đợi sẵn rồi.
Lần này Hạ Kỳ Như có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi, đại quản gia lần này quyết đuổi Hạ Kỳ Như đi bằng được, nhưng Cảnh Thiên lại vẫn mù quáng tin tưởng cô.
Đại quản gia tức gần chết, ngày ngày hằm hè tìm cơ hội tống cổ Hạ Kỳ Như đi.
Ý nghĩ kia càng được củng cố khi huyết tộc tra ra tung tích của người sói kia ở chỗ của Cảnh Thiên, thế là các thân vương liền khí thế hừng hực mà đi tới trang viên của Cảnh Thiên.
\- công tước đại nhân, đắc tội rồi.
Đám người này nói xong liền bắt đầu lục soát trang viên.
Đại quản gia làm sao mà đồng ý, lập tức đứng ra ngăn cản.
\- không được, thân vương Albert, đại nhân nhà ta là người như thế nào, ngài hẳn là người rõ ràng nhất, ngài làm như thế sau này đại nhân nhà ta còn mặt mũi nào đứng trong liên minh nữa.
\- ta biết, nhưng nếu ta không làm vậy, lời đồn sẽ lan ra xa hơn, thế nên ta tin Eric đại nhân hẳn biết cân nhắc nặng nhẹ.
Albert có ngoại hình đặc trưng của một người đàn ông phương Tây với sống mũi cao, mái tóc vàng rực rỡ cùng đôi mắt xanh biếc nổi bật lên làn da trắng của hắn ta.
Tuy vẻ mặt hắn không có nhiều biến hóa, nhưng ánh mắt đắc ý kia lại cực kỳ rõ ràng.
Nếu lần này thật sự bắt được người sói ở chỗ Cảnh Thiên, vậy thì kể cả huyết vương cũng không cứu nổi hắn rồi.
Bớt đi một đối thủ, con đường đến ngai vị huyết vương dường như lại gần hơn với hắn rồi, hắn có thể không vui vẻ sao.
\- Elias, lui ra đi.
Cảnh Thiên lạnh giọng nói với đại quản gia, đại quản gia cực kỳ thấp thỏm, nhưng sau cùng vẫn là lui ra.
Theo từng bước di chuyển của mấy người kia, trái tim của quản gia cũng lên xuống từng hồi.
Cái này, mẹ nó chứ, chưa tính tới chuyện Hạ Kỳ Như có phải là người cấu kết với huyết tộc khác để ám hại công tước nhà mình thật hay không, mà chỉ riêng việc một người sói ở trong trang viên của công tước cũng đủ để ngài ấy đi đời rồi.
Hắn biết ngay người sói kia sớm muộn gì cũng gây bất lợi cho đại nhân nhà mình mà.
Giờ thì hay rồi, hắn nên giấu người sói kia đi đâu mới tốt đây?