Hạ Kỳ Như bị nhốt ở bên trong kết giới ba ngày, cái hố kia mới có dị động.
Tấm chắn vô hình trước mặt cô dần biến mất để lộ ra một chiếc phi thuyền to lớn.
Một thiếu niên đẹp như hoa cũng từ cửa khoang phi thuyền bước ra.
Cậu ta mặc quần âu, áo sơ mi, tóc tai hơi rối, gương mặt cũng mơ màng giống như mới ngủ dậy vậy.
Ngoại trừ cái phi thuyền không thích hợp ra thì cả người cậu nhóc kia từ đầu đến chân đều tràn ngập hơi thở của con người.
Thiếu biên đầu tiên hơi ngơ ngác nhìn quanh, sau khi thấy Hạ Kỳ Như liền ưỡn thẳng ngực mà đi đến chỗ cô.
Hạ Kỳ Như thấy hắn lại gần liền lùi ra sau theo thói quen, nhưng cô vừa lùi được một bước, người thiếu niên kia đã đi tới chỗ cô rồi.
Đây chính là lợi ích của chân dài sao?
- ngươi tên là gì?
Hạ Kỳ Như còn chưa kịp trả lời đã thấy hắn nhìn khắp người cô một lượt, đột nhiên nhấc cổ tay có chứa con chíp của cô lên, bắt đầu đọc dữ liệu.
Sau khi lấy dữ liệu xong, khóe môi hắn cong lên, kiêu ngạo tuyên bố.
- Lạc Tuyết, từ giờ ngươi chính là nô lệ của ta.
Hạ Kỳ Như: "..."
Excuse me?
Có phải cô vừa nghe nhầm không? Nô lệ? Cô sao?
- xin lỗi, ta chưa bao giờ là nô lệ của ai cả.
Hạ Kỳ Như mỉm cười nói, nhưng nụ cười lại không lan đến đáy mắt cô, người thiếu niên kia nhíu mày giống như đang phân tích lời nói của cô vậy, một lát sau hắn không chắc chắn hỏi lại.
- ngươi từ chối làm nô lệ của ta?
- đúng vậy.
- nhân loại ngu xuẩn kia, ngươi có biết được hầu hạ bản hoàng tử là một phúc phận to lớn của ngươi không?
Thiếu niên kia vừa bất ngờ lại vừa giận giữ, đây là lần đầu tiên có người dám từ chối hắn.
Nhân loại này thật to gan mà.
Hắn nhất định phải trừng phạt cô ta.
"..."
Ha ha...
Hạ Kỳ Như không nói hai lời liền quật ngã người thiếu niên kia, tay cô chuẩn xác đặt con dao lên ngực trái thiếu niên.
Có mạch đập, có nhịp tim, có hô hấp, vậy đao này của cô cắm xuống, hắn không chết cũng thập tử nhất sinh.
- bạn nhỏ, ở nơi này ta làm chủ, còn dám bắt ta làm nô lệ của ngươi ta không ngại giết ngươi đâu.
Thiếu niên kia: "..."
Nhân loại này thật to gan.
Thân thể vàng ngọc này của hắn nào đã có ai được chạm qua, vậy mà cô ta không chỉ dám chạm vào hắn còn dám đè hắn nữa.
Nỗi ô nhục này hắn làm sao mà chịu nổi.
Đừng ai ngăn cản hắn, hắn nhất định phải giết chết cô ta.
Con quái vật ở bên cạnh và Tiểu Hắc vô cùng đồng cảm mà nhìn người thiếu niên, nhất là con quái vật kia.
Sức chiến đấu của nó cao như vậy mà còn không ăn thua gì, thì nói gì tới một người hôn mê mới tỉnh, lực chiến đấu bằng không như hắn chứ.
Haiz, đúng là tấm chiếu mới trải mà.
"..."
Như chứng minh lời quái vật nói, người thiếu niên kia vừa định dùng năng lực liền phát hiện năng lượng của bản thân mất sạch rồi.
Lẽ nào là di chứng của vụ va chạm để lại sao?
Làm thế nào bây giờ?
Thiếu niên còn đang hoang mang, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng nói của một đứa bé.
"Hoàng tử, nhân loại này rất khó đối phó đó, hay là ngài tạm thời nhường cô ta trước đi."
Trước đó là nó nhắm vào sức chiến đấu của cô nên mới nhốt cô lại, để lúc hoàng tử tỉnh lại còn có người bảo vệ mình.
Bây giờ hoàng tử lại đắc tội cô ta, ngài đây là không muốn về nhà nữa sao?
"..."
"Z1, ngươi đang xem thường ta sao?"
Nhường?
Trong từ điển của bản hoàng tử không có từ này nhé.
Z1 nghe vậy vội vã giải thích.
"Không phải đâu hoàng tử, ta chỉ thấy ngài đang bị thương, nơi này lại bị tiểu quái vật của hành tinh Lam xâm chiếm rồi, nếu ngài muốn quay về, ngài cũng phải sống sót khỏi đây đã."
Người thiếu niên nghe vậy liền nhíu mày, lúc này hắn mới nhìn thấy con quái vật ở bên cạnh Hạ Kỳ Như, ánh mắt không khỏi có chút ngạc nhiên.
Quái vật ở hành tinh Lam tuy chỉ là loại quái vật cấp thấp chỉ biết dùng IQ vào việc săn mồi, nhưng dù là quái vật cấp thấp thì so với nhân loại nó vẫn là một miếng thịt khó nhai , sao bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi một bên như vậy?
Quái vật giả sao?
Z1: "...là thật, thưa hoàng tử điện hạ."
"..."
Một người một máy đồng thời lâm vào trầm mặc.
- này ngươi phát ngốc cái gì đấy?
Hạ Kỳ Như thấy người trước mặt ngẩn người thì vỗ nhẹ lên mặt hắn mấy cái, thiêu niên kia lập tức giữ tay cô lại, vẻ mặt giận dữ.
- vô lễ, nhân loại ngu xuẩn kia, ngươi là ai mà dám đánh ta hả?
Dù sức chiến đấu của cô mạnh, nhưng hắn cũng cần tôn nghiêm, hắn còn lâu mới cần cô bảo vệ mình nhé.
Hừ.
Cổ tay Hạ Kỳ Như bị giữ chặt, cô còn đang định rụt tay lại, lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân và cậu thiếu niên trước mặt này vậy mà lại có sự kết nối với nhau, vì thế cô liền thử lại lần nữa, cảm giác quen thuộc kia cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hạ Kỳ Như nhìn cậu nhóc trước mặt một lát, bình tĩnh phun ra ba chữ.
- bạn gái ngươi.
"..."
Bạn gái là cái quỷ gì?
Nhân loại này thế đang ngấp nghé thân thể vàng ngọc của hắn sao?
Tuy hắn thân cô thế cô, nhưng hắn tuyệt đối không vì thế mà bán thân đâu.
Cô nằm mơ đi.
- nhân loại ngu xuẩn kia, nếu ngươi còn vô lễ với ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Hạ Kỳ Như đè chặt hai tay thiếu niên kia xuống đất, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
- vậy ngươi định không khách khí thế nào với ta?
Đè ngươi bà cũng làm rồi, ngươi định làm gì bà?
- ta...ta...
Có thể là di chứng của vụ va chạm để lại, lại thêm bản thân đột nhiên tới một môi trường khác sinh sống, cho nên thiếu niên vừa dãy một lúc liền không còn sức nữa, mặt còn hơi đỏ lên vì hô hấp khó khăn, cậu trừng mắt nhìn cô ủy khuất nói.
- đợi ta khôi phục lực lượng, ta nhất định sẽ nướng chín ngươi rồi quẳng ngươi cho nó ăn.
Thiếu niên nhìn vào con quái vật đang ngồi ở bên cạnh xem kịch kia.
Quái vật: "..."
Nếu ngươi có bản lĩnh, hoan nghênh ngươi nướng đồ ăn cho ta.
Tuy quái vật không thể nói chuyện, nhưng thiếu niên vẫn nhìn thấy được sự xem thường nồng đậm trong mắt nó.
Không nghi ngờ gì nữa.
Đây chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà.
Chờ đó cho cậu, đợi cậu khôi phục lực lượng, người đầu tiên cậu xử lý sẽ là nhân loại này và tiểu tùy tùng của cô ta.
- ngươi tên là gì?
Hạ Kỳ Như vẫn đè thiếu niên trên nền đất, thiếu niên cảm thấy bị một con người nhỏ bé còn là một đứa con gái yếu ớt đè thì vô cùng mất mặt.
Nhưng người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, một lát sau hắn cắn răng nói.
- Kỷ Vũ.
Vì đại cục, hắn nhịn.
Rồi có ngày đứa con gái này sẽ phải trả giá vì những hành động ngày hôm nay.
Hạ Kỳ Như nghe xong lại ngoài ý muốn nhìn hắn mấy lần.
Một dấu hỏi chấm to đùng bay bay trên đầu cô.
Kỷ Vũ?
Thằng cha nào vậy?
Vì sao không lấy tên Cảnh Thiên nữa?
Thế sau này cô tìm người kiểu gì? Lẽ nào lại như ban nãy phải nắm tay nắm chân sao?
- nhân loại kia, mau rời khỏi người ta ngay.
Kỷ Vũ mặt đỏ bừng, không biết là vì hô hấp khó khăn hay vì nguyên nhân khác, Hạ Kỳ Như người nhỏ nhưng sức không nhỏ, vẫn kiên quyết đè hắn trên nền đất, thái độ so với hắn ban nãy còn kiêu ngạo hơn mấy phần.
- muốn ta rời khỏi người ngươi cũng được, vậy ngươi phải làm người của ta.
Kỷ Vũ: "..."
Kỷ Vũ xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng vì muốn thoát khỏi tình cảnh lúng túng này mà cắn răng đồng ý.
Lúc này Hạ Kỳ Như mới đỡ hắn dậy, mặc dù Kỷ Vũ cao hơn cô rất nhiều, nhưng giá trị vũ lực không bằng người ra, cao hơn người ta cũng vô ích.