Khi bị bảo an ngăn lại, Ninh Dịch Thần đã tỉnh lại.
Ngón tay anh hơi run rẩy, tựa hồ không dám xác định thiếu nữ yêu kiều ở trước mặt, thật sự là người mà anh tâm tâm niệm niệm - Vân Nhiễm Khanh.
Giọng nữ quen thuộc quanh quẩn trong tai, đại não của anh khôi phục một chút bình tĩnh, rốt cuộc xác định Vân Nhiễm Khanh trước mặt không phải là ảo giác.
Anh vươn tay, gắt gao ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô.
【 Hảo cảm tăng 5 điểm, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ 45%. 】
Bỗng nhiên nằm trong vòng tay ấm áp, thoang thoảng một hương vị sạch sẽ dễ ngửi, hơi thở xa lạ của nam nhân, cảm xúc ấm áp, làm thân thể Vân Nhiễm Khanh chợt cứng lại.
Trong giây lát cô mới ý thức được một chuyện bị chính mình xem nhẹ, trong lòng hơi run run kêu gọi:【 Tiểu Trục Trục, ngươi đi đâu rồi? Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi!!! 】
Cô kêu vài tiếng, Tiểu Trục Trục mới nhảy ra nói:【 Gào cái gì mà gào, thánh cảnh đẹp đẽ đều sẽ bị ngươi làm sụp đổ mất thôi. 】
Vân Nhiễm Khanh không rảnh đi suy xét thánh cảnh ở đâu, sốt ruột đem lo lắng bối rối của mình nói ra:【 Mỗi lần ta công lược nam nhân đều phải phát sinh quan hệ cùng hắn sao? 】
Tiểu Trục Trục xoay người lại, ngạo kiều phản bác: 【Ngươi không phải là ảnh hậu sao? Lẽ nào lại sợ phối hợp diễn những cảnh này? 】
【Phối hợp vai diễn cùng phát sinh quan hệ không hề giống nhau! Cho dù ta là ảnh hậu, thân thể cùng linh hồn của ta cũng rất rất là thuần khiết! Đời này việc duy nhất ta làm sai, đó là kết giao cùng tra nam Sở Ương kia!】
Nói tiếp Vân Nhiễm Khanh cũng rất mệt, bên ngoài tuy cô là một ảnh hậu đẹp đẽ, trêи thực tế cô chưa từng tiếp xúc cùng người đàn ông nào cả! Cho dù là Sở Ương đã hẹn hò cùng mình 3 năm, cô cũng muốn kết hôn cùng hắn, nhưng mà mỗi lần hắn muốn tiếp xúc gần gũi, cô đều thấy phản cảm, theo bản năng mà né tránh.
Thẳng đến khi chết đi, cô cũng chưa từng thử qua cảm giác của đàn ông, đương nhiên không nghĩ vì một thế giới mà phải làm như vậy.
Có trời mới biết, cô đã kìm nén như thế nào, mới không đánh ngã Ninh Dịch Thần.
Phảng phất cảm nhận được Vân Nhiễm Khanh đang tỏa ra sát khí, Tiểu Trục Trục rốt cuộc thành thành thật thật trả lời vấn đề:【Yên tâm, đến lúc đó sẽ có biện pháp lừa gạt quá khứ. Ngươi cũng đừng vì việc nhỏ phát phát sầu! Thành thành thật thật làm nhiệm vụ đi! 】
Đây là việc nhỏ?!
Bạch bạch bạch gì đó, đối với cô tuyệt đối là chuyện đại sự!
Vân Nhiễm Khanh phun tào*, Tiểu Trục Trục như thế nào gọi mãi cũng không ra.
*Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm
"Khanh Khanh, anh không có nằm mơ, em thật sự ở trước mặt anh sao.Cái này không quan trọng, chuyện em vừa nói, cũng không phải ảo giác của anh? Bốn năm trước anh rốt cuộc che giấu với em cái gì, làm em không từ mà biệt, hại anh tìm em suốt bốn năm?"
Ninh Dịch Thần tiểu tâm tư dò hỏi, đôi mắt ánh lên tia chờ mong, phảng phất đang đối mặt với bảo vật đáng quý nhất trêи đời.
Trong nháy mắt, Vân Nhiễm Khanh thiếu chút nữa đem những hành động của Phạm Như Nhi nói hết.
Lý trí ở thời khắc mấu chốt đã ngăn lại xúc động của cô.
Cô bởi vì có ký ức của nguyên chủ, mới có thể phân biệt rõ tâm cơ thủ đoạn của Phạm Như Nhi . Ninh Dịch Thần cũng không có được ký ức của cô, lại không có chứng cứ, cô đột ngột nói ra, chỉ có thể khiến người khác phản cảm, biến thành người phụ nữ tâm cơ ở sau lưng người khác mà đồn đãi hãm hại.
Nghĩ đến bộ dáng bạch liên hoa của Phạm Như Nhi, Vân Nhiễm Khanh lại phản cảm, cũng chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt xuống. Chống đẩy Ninh Dịch Thần ra, nới rộng khoảng cách hai người.
"Anh thật sự nghiêm túc tìm kiếm? Bằng vào thủ đoạn của anh, cùng với việc ba mẹ tôi yêu thích anh, tôi không tin trong vòng bốn năm anh cũng không tìm thấy."
Ninh Dịch Thần trầm mặc, đúng vậy, nếu hắn thật sự muốn tìm, mười ngày là đủ rồi.
Nhưng anh vẫn luôn không nói hết trong lòng, bởi vì Phạm Như Nhi đã nói với anh: "Ninh tổng, Khanh Khanh chỉ là nhất thời nóng nảy, chờ cô ấy hết giận, tự nhiên sẽ xuất hiện ở trước mặt ngài. Nếu hiện tại ngài điên cuồng tìm kiếm, khiến cô ấy cảm thấy phiền toái, không nể mặt đi tìm một người bạn trai mà trở về, đến lúc đó thì ngài phải làm sao đây?"