Buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Từ lúc Vân Nhiễm Khanh trở thành ảnh hậu, đối thủ chửi bới cô bồi ngủ từng tin từng tin xuất hiện trên mặt báo. Cô không đi giải thích, cứ nghĩ rằng Sở Ương sẽ mãi mãi tin tưởng không nghi ngờ.
Cô cố gắng giữ trong sạch như thế nào, hắn lại không rõ?
Vẫn Nhiễm Khanh thầm hận chính mình không có mắt nhìn người, không thấy rõ Sở Ương cùng Lý Niệm Ca lòng lang dạ sói. Nếu không cô cũng không đến mức bị tính kệ hạ dược như hoàn cảnh bây giờ!
Hận ý âm trầm bao vây cô, Lý Niệm Ca trước kia đào tim đào phổi đối đáp tra nam tra nữ này thật không xứng đáng.
Cười lạnh một tiếng, lãnh khí bao phủ con ngươi cô, " Mắt tôi lúc trước đúng là bị mù, thế là lại tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của đôi tình nhân không bằng chó như mấy người! Bất quá nếu như mấy người giết tôi, một đồng của tôi cũng đừng hòng chiếm được!"
"Cô mắng ai là chó?" Sở Ương giơ tay muốn đánh cô, lại bị nụ cười băng lãnh của người trước mặt kích thích đến cứng đờ, cánh tay cứng đờ như bị đóng đinh.
Lý Niệm Ca âm thầm sốt ruột, dùng chân hung hăng đá vào bụng Vân Nhiễm Khanh, " Tiện nhân, đừng gạt người. Tôi là cố vấn luật sư của cô, chỉ cần cô chết thì tài sản trên danh nghĩa của cô đều thuộc về Sở ca ca!"
Trốn tránh không kịp khiến bụng Vân Nhiễm Khanh tê rần, con ngươi sâu thẳm càng thêm lạnh lùng:" Đừng có nằm mơ, tôi đã sớm lập di chúc, nếu tôi chết trước khi 40 tuổi, số tiền kia liền đem quyên góp cho các công trình chưa hoàn thành!"
Sở Ương bị lời cô nói làm sợ hãi, sau đó liền điên cuồng mà chạy tới đây, một phen bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của cô:" Tiện nhân, còn dám dùng biện pháp dự phòng! Nếu tôi không có được số tiền đó, cô sống trên đời này cũng vô dụng!"
Không khí từ lồng ngực từng chút một biến mất, Vân Nhiễm Khanh sờ soạng lung tung trên boong tàu, đụng tới ván gỗ lạnh lẽo.
Đôi mắt cô trầm xuống, dùng sức lực toàn thân hướng đầu Sở Ương đánh vào.
Phanh!
Màu đỏ cùng mày trắng chất lỏng từ từ chảy ra, Sở Ương trừng lớn mắt, khi chết đi mặt đầy vẻ không thể tin tưởng.
Vân Nhiễm Khanh che lại vết hằn đỏ ở trên cổ, nhếch nhác bò đi.
"A! Cô giết A Sở! Vân Nhiễm Khanh! Tôi phải giết cô!" Lý Niệm Ca hét lên một tiếng, bắt lấy tóc Vân Nhiễm Khanh, điên cuồng đập vào rào chắn.
Vân Nhiễm Khanh đau đến ứa ra nước mắt, dùng tất cả sức lực cuối cùng, ôm lấy eo Lý Niệm Ca cùng nhau nhảy xuống biển.
Thình thịch.
Mặc kệ Lý Niệm Ca giãy dụa như thế nào, Vân Nhiễm Khanh vẫn ôm chặt lấy thân hình cô, không buông tay.
Cái chết cận kề cũng không làm cô sợ hãi, chỉ có hận ý âm trần bao vây cô, mãnh liệt như muốn thiêu đốt sinh mệt cô!
Nếu có kiếp sau, cô phải lý trí hơn, không thể trở thành một người ngốc bị tra nam tra nữ lừa bịp!
Khi cái chết cận kề, một giọng nam lạnh lẽo vang lên bên tai cô " Cô có muốn trọng sinh?"
Rơi xuống sâu thẳm trong đại dương, Vâm Nhiễm Khanh bỗng bị một cỗ lực lượng nâng lên.
Nước biển cuồn cuộn cùng sao trời dung hợp, cứu vớt linh hồn nàng, rơi vào không gian hắc ám.
Sao trời trong bóng đêm lấp lánh, ánh sáng bắt mắt chiếu vào mắt khiến Vân Nhiễm Khanh không mở mắt được.
Chờ đến khi cô thích ứng được với không gian kỳ diệu này, ở sâu bên trong hiện lên một tòa tháp cao không thấy đỉnh, cuối tòa tháp một người cao lớn ngồi trên vương tọa, ngồi ngay ngắn mặc bộ trường bào tin xảo diễm lệ, hoa văn trên trường bào của người đàn ông kia được làm bằng chỉ vàng cổ xưa.
Mỗi lần hắn chuyển động giống như cả bầy trời đêm cuộn sóng.
Lập lòe có thể thấy được chiếc mặt nạ lạnh lẽo bao trùm dung nhan như được điêu khắc, chỉ lộ ra bờ môi mỏng tinh xảo nhất mà Vân Nhiễm Khanh từng gặp. Như bầu trời đêm lanh lẽo, thần bí mà lại xa cách, cao quý nhưng không thể xâm phạm.
Hai tròng mắt đen như mực giống như có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này, vô tình không một gợn sóng, trong mắt tinh quang lưu chuyển bị sương mù bao phủ, nhận thấu được ma lực từ đôi mắt, một khi khắc chế không được mà tiếp cận mới phát hiện được như thế nào lãnh khốc vô tình.
Đây là một người đàn ông làm người ta sợ hãi đến tận cùng, lại không nhịn được muốn tiến tới, muốn thu phục người này dưới chân.
"Anh là ai?Vì sao phải giúp tôi? Anh có điều kiện gì?" Vân Nhiễm Khanh lộ ra tính cảnh giác, ngắn ngủn trong vài phút, cô đã trải qua sự phản bội đau đến tâm can, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng lời người trước mặt nói.
"Bổn vương chỉ hỏi ngươi, muốn lập khế ước hay không." Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông giống như một khối băng, khiến người khác run sợ.
"Nếu như tôi cự tuyệt ?"
"Chết."
Vân Nhiễm Khanh trong lòng rùng mình một cái, bị người trước mắt dọa sợ, lại không thể phủ nhận cơ hội trọng sinh rất mê hoặc cô.
Nhưng cô không nghĩ sẽ trở thành một đồ ngốc kiếm tiền cho người ta, có một số việc phải hỏi rõ ràng :"Anh muốn tôi làm gì cho anh?"
Người đó khẽ động môi mỏng, âm thanh trống rỗng lạnh nhạt như tảng băng lại vang lên :" Ba nghìn thế giới, loạn lạc khắp nơi, tà ma mọc thành cụm, không tuân thủ Thiên Đạo, phá hư lẽ tự nhiên. Ngươi phải làm, đó là bình định, giữ gìn Thiên Đạo hoà bình. Nếu làm không kịp, lập tức mạt sát!"
"Bình định là cái gì? Như thế nào mới có thể giữ gìn Thiên Đạo hoà bình? Vì sao tôi nghe không hiểu anh nói cái gì?"