Chẳng qua là nhẹ nhàng đẩy một cái, Vân Nhiễm Khanh cũng không sử dụng sức mạnh nhiều thêm bao nhiêu, có lẽ Phạm Như Nhi "ui da" một tiếng ngã xuống đất, cánh tay vừa khéo quẹt đến hoa văn trên bồn rửa tay tinh xảo, ngay lập tức máu chảy ròng ròng.
Vân Nhiễm Khanh quả thực ngơ ngác, theo bản năng huơ huơ đôi tay 【Tiểu Trục Trục, ngươi sẽ không biến ta thành một kẻ có sức mạnh vô hạn chứ?】
【Ha ha, cho dù cường hóa kí chủ, cũng phải xác định cô ta có năng lực sống qua nhiệm vụ đầu tiên không. Nếu nhiệm vụ đầu chưa qua cửa, Tiểu Trục Trục cường hóa cô trước, không phải lãng phí tài nguyên sao? Kí chủ ngu ngốc ra ngoài không mang não, củng cố xong xuôi --- Tiểu Trục Trục đến từ thế giới rộng lớn thông minh nhất.】
Vân Nhiễm Khanh kiềm chế kích động mắt trợn trắng, ngấm ngầm giở trò bài trừ Tiểu Trục Trục, chỉ có thể nói rõ là Phạm Như Nhi tự biên tự diễn bày ra trò hay.
Đáng tiếc nhà vệ sinh liền hai người bọn cô, cô hi sinh lớn như vậy, là diễn cho ai xem?
Phạm Như Nhi che vết thương cánh tay, vành mắt hồng hồng, nước mắt ở trong viền mắt đảo đi đảo lại, oan ức mà lại quật cường: "Khanh Khanh, tớ rốt cuộc làm sai cái gì, khiến cậu không ưa tớ như vậy thậm chí ra tay với tớ?"
Vân Nhiễm Khanh hai tay vòng quanh ngực, cười giễu cợt một tiếng vẫn chưa trả lời, cô đến muốn nhìn một chút con nhỏ này hao tổn sức lực lớn, muốn nói với mình cái gì.
Phạm Như Nhi thấy cô không trả lời, nét mặt xinh đẹp pha lẫn thống khổ, nước mắt càng ngày càng lan tràn: "Tớ vốn cho là thời gian bốn năm đủ để cậu quên đi hiểu lầm ngày xưa, chịu buông bỏ thành kiến lắng nghe lời nói trong lòng tớ. Nhưng mà dáng vẻ hiện tại của cậu khiến tớ rất khó chịu. Khanh Khanh, người sống trong oán hận sẽ không vui vẻ, bạo lực càng không phải phương pháp giải quyết vấn đề. Vì sao cậu không thể buông bỏ cái gai trong lòng để chúng ta khôi phục tình bạn thời đại học?".
Nghe xong lời tâm huyết của ả, trong lòng Vân Nhiễm Khanh ê ẩm. Cũng không phải là bị chuyện cũ khơi lại của ả cảm động, ngược lại càng hậm hực phẫn nộ.
Cô từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Phạm Như Nhi, ánh mắt đào hoa sắc bén như đao lạnh lùng, khiến cho người đằng sau sợ hãi sắc mặt trắng xanh.
Phạm Như Nhi hồi hộp nín hơi nhìn chăm chú, trái tim đập thình thịch. Âm thầm khẩn cầu kẻ vô dụng Vân Nhiễm Khanh trước sau như một. Có thể giống như bốn năm trước kia tùy tùy tiện tiện lợi dụng.
"Cô không biết ngượng nói với tôi những lời này?" Vân Nhiễm Khanh giọng điệu rất nhạt. "Phạm Như Nhi, lẽ nào cô quên bạn trai của tôi bốn năm trước là Ninh Dịch Thần."
Không ngờ tới Vân Nhiễm Khanh sẽ bình tĩnh đáp trả, trong ánh mắt Phạm Như Nhi hiện lên hoang mang, nhanh chóng nhìn lướt qua nhà vệ sinh nam.
Ả tự cho rằng động tác rất cẩn thận, lại không tránh được ánh mắt của Vân Nhiễm Khanh.
Thảo nào Phạm Như Nhi hận không thể tự mình bị thương, cũng phải dụ cô diễn vở tuồng này, hóa ra là muốn cho người đàn ông trong phòng vệ sinh nhìn thấy.
Nhanh chóng nhớ lại một lần lời thoại vừa nãy, trong lòng Vân Nhiễm Khanh hiện ra suy đoán lớn mật --- người bên trong sẽ không phải là Ninh Dịch Thần chứ?
"Khanh Khanh, cậu hiểu lầm tớ thật rồi. Tớ với Ninh tổng xưa nay đều trong sạch."
Phạm Như Nhi nghẹn ngào, nước mắt rốt cuộc tuôn rơi: "Lúc lên đại học, cậu đối tốt với tớ nhất, những điều nhỏ nhặt kia đều khắc ghi trong lòng tớ. Trong lòng tớ, chỉ có tình bạn với cậu là quan trọng nhất. Tớ mong có thể cùng cậu nối lại tình xưa, cậu có thể không hiểu lầm tớ nữa không?..."
Phạm Như Nhi khóc đến đau khổ không thể đau thêm nữa, rơi vào tai của Vân Nhiễm Khanh, chỉ thành sự châm biếm.
Lúc mới vào học, bạn cùng lớp ghét bỏ xuất thân của Phạm Như Nhi, mỉm mai ả không ít, là nguyên chủ đã bảo bọc ả, vô cùng hào phóng mua cho ả quần áo, mỹ phẩm, hàng xa xỉ, giúp ả từng bước một tự tin hơn.
Kết quả nguyên chủ được cái gì?
Một người bạn tốt cướp giật chồng chưa cưới?