Trường Sinh không nói lời nào, tức giận nghiêng mặt sang một bên, rõ ràng là vẫn còn nhớ rõ chuyện đã nói lúc trước. Nhóc sẽ không bao giờ nói chuyện cùng mẹ nữa đâu!
Vương Lệ Hoa cũng không hề bận tâm trước hành động của Trường Sinh, bà chỉ thở dài, tiếp tục nói: "Muốn mẹ chú Trương của con sẽ khó mà chấp nhận mẹ. Trong cái nhà này, chúng ta đều là người ngoài tới, muốn hòa nhập với mọi người còn cần thời gian rất lâu nữa. Anh trai của con ngày thường biểu hiện rất ưu tú, học tập cũng tốt, chỉ là có chút bướng bỉnh, con khả năng sẽ phải chịu ít ủy khuất. Nhưng vì mẹ, cũng là vì sinh hoạt sau này của chúng ta, mẹ hy vọng con có thể nhẫn nại chịu đựng một chút."
Thấy Trường Sinh ôm mèo, khuôn mặt nhỏ cũng dần cúi thấp xuống, rõ ràng là đang rất không vui. Vương Lệ Hoa nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, nói:
"Ở tuổi này, con đã trở nên hiểu chuyện rồi, mẹ biết con có thể hiểu được. Trường Sinh của chúng ta chính là một bé ngoan, về sau có thể nhường nhịn anh trai của con một chút được không?" . Ngôn Tình Sủng
Trường Sinh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Vương Lệ Hoa: "Nhưng mà mẹ ơi, hôm nay rõ ràng TV không phải do con làm hỏng mà, bởi vì muốn nhường nhịn anh trai cho nên con phải nói dối sao? Thầy giáo đã từng dạy không thể nói dối, đứa trẻ nói dối là đứa trẻ hư. Con không muốn làm đứa bé hư đâu."
Vương Lệ Hoa nghiêm mặt, "Con vừa nói cái gì, sao lại là đứa trẻ hư được cơ chứ? Mẹ đây là đang hy vọng con sẽ khoan dung, không nên quá câu nệ tính toán chi li như ba ba con. Khoan dung là đức tính tốt, con là đứa trẻ ngoan ngoãn, biết khoan dung chứ không phải đứa bé hư. Ngược lại, đứa bé hư là đứa bé suốt ngày chỉ biết cáo trạng than phiền."
Trường Sinh nghe mẹ nói ba ba không tốt, lại nghĩ đến ba ba vẫn còn ngồi bên người cậu nhóc, tức khắc trong lòng lại thấy thương tâm cùng tức giận: "Mới không phải như vậy, hôm nay con không có phá hư TV. Nhưng mẹ cứ nói con làm hỏng, đến lúc đó mọi người trong nhà đều sẽ nói Trường Sinh là một đứa trẻ hư chỉ biết phá hỏng đồ vật của nhà người khác, sẽ không nói con là đứa trẻ ngoan nữa! Rõ ràng anh trai mới là đứa trẻ hư!!"
Thanh âm cậu nhóc dần lớn, nói nói một hồi liền gào lên. Vương Lệ Hoa tức giận che miệng cậu lại, ánh mắt lo lắng nhìn ra bên ngoài cánh cửa đang mở, không thấy ai mới quay đầu lại liếc mắt trừng Trường Sinh một cái.
"Nếu con còn dám nói những lời này lần nữa mẹ liền cho con ăn đòn!" Vương Lệ Hoa nghiêm khắc nói.
Trường Sinh bị che miệng lại, lửa giận cùng nước mắt khiến đôi mắt vốn trong trẻo càng thêm trong suốt rõ ràng. Vương Lệ Hoa chỉ nhìn thoáng qua cũng không tự chủ mà bị đôi mắt của con trai hấp dẫn.
"Lời mẹ nói hôm nay con phải nhớ kỹ, về sau ở trong nhà đều phải biết điều lui một bước đã biết chưa?"
Nói xong, Vương Lệ Hoa liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Lê Bạch nhìn nhìn ấu tể nhà mình, lại nhìn nhìn ly sữa bò lạnh ngắt được đặt ở trong phòng kia, toàn bộ móng vuốt nhòn nhọn đều đã duỗi ra.
Nhưng mà cô lại không thể đi đánh người phụ nữ kia. Chưa nói đến chuyện cô đánh không lại, nếu thật sự chọc giận bà ta, đến lúc đó người phụ nữ này sẽ lập tức tống cổ cô ra khỏi nhà thì ấu tể của cô biết làm sao bây giờ.
Mèo mướp nhỏ nhìn sang nhóc Trường Sinh đang rũ đầu yên lặng khóc ở một bên mà trong lòng khó chịu cực kỳ. Cô đi về phía cậu nhóc, ghé vào đùi nhóc con, nhẹ nhàng cọ cọ lên gương mặt cậu an ủi.
Là một con mèo, việc cô có thể làm quá ít. Vào lúc đói bụng, mỗi bữa, cô có thể đi bắt một con chuột lớn cho Trường Sinh, nhưng lại không có cách nào ngăn cản những tổn thương tinh thần tới từ người nhà giúp Trường Sinh.
Hôm sau...
Trường Sinh đi tới nhà trẻ một mình. Trường Sinh năm nay đã năm tuổi nên phải đi học mầm non.
Trong nhà không có bất kì người nào chú ý tới Trường Sinh chỉ cầm một miếng bánh mì đã rời đi. Lê Bạch nhìn Vương Lệ Hoa vẫn đang bận rộn với việc nhà, rung rung lông đi theo Trường Sinh ra cửa.
Trường Sinh thấy mèo mướp nhỏ cùng đi ra với mình, cực kì vui vẻ nói: "Thật tốt quá, hôm nay cũng là ba ba đưa con đi học!"
Mèo mướp nhỏ lười biếng meo một tiếng.
Còn không phải sao, có ai sẽ chịu ra đưa nhóc đi chứ?
Người đi trên đường có thể thấy được hình ảnh một cậu nhóc đáng yêu, bên cạnh cậu còn có một con mèo mướp nhỏ lông màu vàng hoa văn hơi đỏ đi theo. Một người một mèo cứ ngươi một câu ta meo một tiếng trò chuyện với nhau, quả thực tương phản manh* muốn xỉu mà.
(*) 萌翻: tương phản manh là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ sự đáng yêu, trong sáng nhưng có chút ngốc nghếch.
Nhà trẻ của Trường Sinh cách nơi này có chút xa, cần phải ngồi xe buýt. May mắn là thẻ đi phương tiện giao thông công cộng của ba ba, Trường Sinh vẫn còn giữ trong tay.
Trường Sinh mở cặp sách ra giúp Lê Bạch tiến vào, sau đó cực kì chột dạ mà vỗ vỗ hai cái lên thẻ xe bus, ôm cặp sách ngồi ở phía sau cùng của xe.
Mèo mướp nhỏ thông qua khe hở cặp sách để nhìn xung quanh phía trong xe, nhìn dáng vẻ này thì đây không phải lần đầu tiên mèo ta ngồi phương tiện giao thông công cộng. Làm một con mèo nhưng cô nàng lại thập phần bình tĩnh.
Lê Bạch vẫn luôn đi theo Trường Sinh đến nhà trẻ, nhìn Trường Sinh tiến hẳn vào nhà trẻ mới chuẩn bị rời đi.
Là một con mèo, cô đương nhiên là nhận ra đường để trở về, nhưng thực ra cũng không cần thiết cho lắm. Trường Sinh không có về nhà, cô trở về cái nhà kia chỉ khiến người ta thấy phiền mà thôi. Dù không làm gì cũng sẽ bị đánh, còn không bằng cứ đi dạo ở trên phố như này, còn có thể thuận tiện có một bữa cơm no, miễn cho đến lúc trở về phải để nhóc con chia cơm của mình cho cô ăn.
Không nghĩ tới mới vừa đi không bao xa đã nghe được tiếng nhóc con nhà mình khóc, khóc oa oa, tiếng khóc càng ngày càng gần, nhóc con từ cổng trường chạy tới ôm lấy cô.
Lê Bạch:?
Nhóc con ôm mèo chạy như bay, một hồi liền chạy về nhà trẻ, sau đó đem mèo đặt lên trên bàn, hốc mắt hồng hồng lớn tiếng nói: "Ai nói tớ không có ba ba, ba ba tớ vẫn luôn ở đây! Đây là ba ba của tớ!"
Một đám trẻ trâu bị Trường Sinh dọa sợ, sửng sốt một hồi không tự chủ mà nhìn về phía con mèo nhỏ được đặt trên bàn học, sau đó đều ôm bụng cười ha ha.
"Ha ha ha ha Trường Sinh là đồ ngốc, nhận mèo làm ba ba!"
"Ba ba là cậu là mèo, vậy cậu là cái gì!"
"Trường Sinh cũng là mèo ha ha!"
Cô bé có quan hệ tốt với Trường Sinh có chút rối rắm đã đi tới, bàn tay nhỏ bụ bẫm kéo tay Trường Sinh lại, nhỏ giọng nói: "Trường Sinh, không đúng đâu, nếu ba ba cậu là mèo thì không thể sinh ra cậu được."
Trường Sinh hít hít cái mũi, cảm giác cái mũi càng ngày càng ê ẩm. Cậu cực kì buồn bực mà nhìn về phía ba ba mình, mang theo xúc cảm không chịu thua mà nức nở khóc, nói: "Ba ba, người mau chứng minh cho bọn họ xem, người chính là ba ba của con!"
Lê Bạch ở trong lòng thở dài, nhìn vào mắt nhóc con của mình, lại nhìn các bạn học xung quanh một vòng, dùng toàn bộ miêu năng duỗi thẳng sống lưng, lông xù xù, hai tai cũng dựng thẳng lên, cái đuôi uy nghiêm vẫy vẫy vài cái lên trên bàn, nghiêm túc lớn tiếng kêu:
"Meo!"
Bị tư thế này của mèo con dọa cho hoảng sợ, các bạn nhỏ ở nhà trẻ theo bản năng nhìn về phía mèo mướp nhỏ đang ngẩng đầu ưỡn ngực có lông xù xù trên bàn kia. Mèo mướp nhỏ nhìn qua không lớn lắm, chỉ cỡ một băng ghế nhỏ, nhưng lại cố tình bày ra bộ dáng của một trưởng bối, hơi há miệng phảng phất như muốn giảng giải.