Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
“...A.”
Hạng Tinh ngẩn ngơ.
Đôi mắt ngấn nước lại bỗng chốc cứng đờ, hai luồng đỏ ửng đáng yêu thoáng chốc bay lên hai má cô.
Đây...
Lục Thiệu Khiêm, đây là đang tỏ tình với cô sao?
Cô gái đột nhiên có chút co quắp, đầu nhịn không được rũ xuống một chút, không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm quá mức tha thiết kia.
Gay go rồi.
Cô, cô chưa từng trải qua tình huống như vậy.
Hiện tại, phải làm sao bây giờ a?
【...Tiểu tổ tông, còn có thể làm sao!! 】
Trên đầu, Áp Áp gấp đến độ vò đầu bứt tai, thiếu chút nữa kéo lông tơ của mình xuống.
Không khỏi la lớn, 【 Đương nhiên là đáp ứng hắn a! Biến thành bà Lục thì không phải có thể hưởng phúc lớn sao bảo bảo! 】
【 Đến lúc đó, cô có thể danh chính ngôn thuận mà làm chủ gia đình, danh chính ngôn thuận mà tiêu tiền của Lục Thiệu Khiêm, sai phái người hầu của anh ta, đứng trên đầu anh ta, cô muốn làm sao thì làm... 】
Áp Áp vạch cánh tính toán, lại một lần nữa lâm vào nói chuyện ảo tưởng không đâu...
Nói đến cô gái cũng có chút động tâm.
Một đầu khác, Lục Thiệu Khiêm thấy cô cúi đầu không nói lời nào, môi mỏng cũng nhịn không được mím chặt, đáy mắt hơi hơi rung động.
Là quá đột nhiên, nên dọa đến cô sao.
Trong lòng nam nhân, lần đầu tiên cảm thấy một tia hoảng loạn bối rối.
Anh dừng một chút, lại muốn nói thêm chút gì đó để hòa hoãn không khí, lại thấy Hạng Tinh rốt cuộc ngẩng đầu nhỏ lên, rất là nghiêm túc mà nhìn anh.
Cô hít vài hơi thật sâu, vẻ mặt thẹn thùng kia hơi bình phục một chút.
Sau đó mềm mại mở miệng: “Thiệu Khiêm, em...có thể suy xét một chút không?”
“...Đương nhiên có thể, anh không vội.”
Lục Thiệu Khiêm xem như thở phào một hơi.
Anh có rất nhiều thời gian, chờ cô suy xét thật tốt.
Nghĩ xong, đôi môi đỏ lại lần nữa gợi lên độ cong ôn nhu, ôm tiểu gia hỏa co quắp đến co thành một đoàn lại đây.
“Cho nên, em cũng không cần quá khẩn trương...”
Nhưng lời anh còn chưa dứt, cô gái lại tránh một chút.
Tay nhỏ đột nhiên khẽ chống lại, ngăn cản hành động của anh.
“Hử?”
Lục Thiệu Khiêm có chút khó hiểu mà rũ đôi mắt xuống.
Lại thấy Hạng Tinh cắn phấn môi, trong mắt hơi ướt mềm, đột nhiên xẹt qua một vòng chắc chắn.
Giây tiếp theo, cô lại đột nhiên đứng thẳng người, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ghé sát vào lại.
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà thật cẩn thận hôn đôi môi đỏ mỏng xinh đẹp kia.
“...”
Nam nhân kinh ngạc mà trợn mắt.
Nhưng chuyện này dị thường nghiêm túc, giống như là đang xác nhận hành động gì đó, lại làm trái tim anh thoáng chốc hơi loạn.
Một lát sau, đôi mắt bỗng nheo lại.
Khóe môi liễm diễm cong một cái, siết chặt cánh tay.
...
Nhưng không bao lâu, cô gái lại tránh tránh, chủ động rời đi.
Sau một lúc rũ mắt trầm mặc xong, chợt ngẩng đầu lên, cười nhẹ với Lục Thiệu Khiêm.
Ánh mắt mềm mại rạng rỡ: “Thiệu Khiêm, em suy xét xong rồi, em có thể làm bạn gái của anh.”
“...A?”
Lục Thiệu Khiêm sửng sốt lần nữa.
Lại thấy Hạng Tinh rất nghiêm túc gật đầu, đôi mắt cong cong: “Thời điểm chúng ta hôn hôn, em sẽ không phản cảm, em rất thích...”
Cô nói xong, bỗng ngượng ngùng mà rũ mắt xuống, hai má phấn hồng ngày càng đậm.
“Em, em thích, cho nên, vẫn luôn muốn làm như vậy...Cho nên, em có thể làm bạn gái của anh...”
Giọng nói mềm mại càng nói, âm lượng càng thấp.
Lục Thiệu Khiêm nghe xong lại cảm thấy vui sướng một trận.
Anh cười đến tươi sáng, dừng một chút, lại lần nữa ôm cô vào trong ngực.
“Hóa ra, đây là phương thức suy xét của em.”
Tùy tiện một hồi, bỗng nâng Hạng Tinh lên.
Che chở cái ót nhỏ khéo léo tinh xảo, nhẹ nhàng đẩy một cái, khiến cho cô dựa vào tường bên cạnh cửa sổ.
——
Ỏ ~ (//▽//)
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)