Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Nghĩ vậy, cô lại hơi buồn rầu.
Vậy chuyện này không phải là sẽ tăng lượng lớn công việc của anh à.
Không ngờ Tần Việt giống như nhìn thấu suy nghĩ lúc này của cô, cười nhẹ đứng dậy.
Chậm rãi đi đến trước màn hình, hơi cúi người xuống.
Anh nói nhỏ: “Đối phó bọn họ mà thôi, sẽ không tốn quá nhiều tinh thần và sức lực của anh, anh ngủ vài giấc là có thể bổ sung lại.”
“Vậy ạ.”
Hạng Tinh nửa hiểu nửa không hiểu chớp mắt.
Cô hơi cúi đầu nhỏ mềm mại xuống, bẻ đầu ngón út, cố gắng tính toán một chút.
Cô có thể giúp Tần Việt ngủ nhiều hơn, ngủ ngon hơn.
Tần Việt có thể giúp cô xử lý hai rắc rối lớn là Viên Tuyết và Kỳ Nam Thành.
Ừm, một đổi hai.
Có lời!
Nghĩ vậy, cô nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, đôi mắt ướt mềm sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn nam nhân trên màn hình.
“Nếu anh giúp em thì em sẽ giúp anh ngủ, anh cứ việc nói ngủ bao nhiêu tiếng là được!”
“...”
Đôi mắt nâu của Tần Việt cụp xuống một chút, chợt cười khẽ gật đầu, “Được, trao đổi này còn rất có lợi.”
Còn chuyện anh muốn ngủ bao nhiêu tiếng, chia thành bao nhiêu ngày...
Ừm, không nói cho cô.
“Vậy chúng ta quyết định như vậy nha!”
Hạng Tinh vui vẻ nhảy cẫng lên, chắp tay trước ngực, nhanh chóng vỗ tay.
Bản thân tự vui vẻ một lát, lại đột nhiên nhớ đến gì đó, quay người chạy chậm ra khỏi phòng chiếu phim.
Tần Việt ở bên kia màn hình hơi khó hiểu.
Nhưng mà một lát sau, lại thấy bóng dáng lanh lợi đáng yêu đẩy cửa chạy vào.
Trong lòng ôm những thiết bị thu âm chuyên nghiệp, tiện thể trên cánh tay xách theo rổ đựng mấy túi khoai tây chiên.
Chỉ thấy cô xếp chồng thiết bị và toàn bộ đồ ăn vặt lên bàn họp dài trước màn hình, quay sang nhìn Tần Việt, cười híp mắt.
“Anh Tần Việt ơi, hiện tại đã khuya rồi, nếu anh ở nhà thì cũng nên buồn ngủ rồi chứ.”
Hạng Tinh vừa giơ microphone, vừa cầm một túi khoai tây chiên, dùng sức lắc qua lắc lại với nam nhân trên màn hình.
Vẻ mặt cô nghiêm túc nói, “Anh mau lên giường đi ạ.”
“...Hừm.”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy ý chí chiến đấu mạnh mẽ của bé con, Tần Việt cười thầm.
Tay anh vô thức giơ lên, dường như muốn xoa đầu nhỏ phấn khích kia.
Nhưng nhanh chóng phản ứng lại, ngón tay thon dài hơi nắm chặt.
Dừng một chút, khẽ lắc đầu, “Không cần...ngày mai là cuối tuần, anh có thể trở về ngủ lâu một chút.”
Hiện tại chỉ có thể nhìn cô qua màn hình, giọng nói mềm mại còn mất tính chân thật.
Tần Việt chỉ cảm thấy mình không hề buồn ngủ.
“Ừm...Vậy được rồi.”
Hạng Tinh đành phải đặt microphone xuống, gật đầu đáp lời, “Vậy ngày mai anh muốn ngủ thì lại tìm em nha.”
Nam nhân nhướng mày đầy ẩn ý.
“Nhất định.”
...
Tắt video truyền tin, Tần Việt chậm rãi thở mạnh một hơi, quay người bước ra khỏi văn phòng.
Không, chính xác hơn mà nói, anh đang ở thư phòng nhà mình.
Mới vừa mở cửa, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng tao nhã yểu điệu ngăn chặn ở cửa.
Tần Việt dừng bước chân lại, hơi ngước mắt lên, nhìn người đang bước tới.
“Mẹ, hiện tại không phải là thời gian mẹ đi SPA làm đẹp à.”
Anh bình tĩnh mở miệng, ôm ngực, nhẹ nhàng dựa người vào khung cửa.
Trong mắt dường như có vẻ oán trách, “Con cũng không thích bị người nghe lén.”
“...Ai muốn nghe lén con ve vãn đánh yêu với cô gái nhỏ nhà người ta.”
Phu nhân chủ tịch tài phiệt Tần thị —— Chung Lê, sau khi nghe vậy, tức giận trợn trắng mắt với con trai nhà mình.
Lại chuyển sang vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
“Tiểu Việt, sao con lại đột nhiên bắt đầu điều tra Kỳ gia vậy?”
“Không có gì đâu mẹ.”
Tần Việt ung dung nhún vai, đôi môi hơi cong lên, “Gần nhất con thấy buồn chán nên tìm chút việc vui.”
——
~('▽^人) ~('▽^人) ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )