Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
Mùi hương tuyết tùng mát lạnh bỗng chốc mạnh mẽ xộc thẳng vào xoang mũi.
Hạng Tinh giật mình, vô thức ngước đôi mắt ướt mềm lên nhìn.
Một khuôn mặt đẹp trai gần như hoàn mỹ, giống như kiệt tác hoàn hảo của nhà điêu khắc nổi tiếng, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt cô.
Ánh nắng mặt trời chói mắt chiếu xuống sau lưng anh, làm những đốm sáng nhỏ trên mái tóc tinh tế mềm mại giống như phép màu.
Hạng Tinh nhìn anh có chút si mê.
Rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, đôi mắt hạnh mềm mại đột nhiên trợn to.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vì sao Tần Việt sẽ xuất hiện ở chỗ này?
“Đợi đã...đợi một chút...”
Phía sau, giọng nói ồn ào của “kẻ bám đuôi” càng ngày càng gần.
Hạng Tinh sốt ruột đến mức cũng không thể suy nghĩ nhiều, dứt khoát cắn răng đến gần nam nhân một chút.
Đôi mắt hạnh cố gắng rưng rưng nước mắt trông vô cùng đáng thương, nhìn anh.
Nhẹ giọng nói: “Anh, anh ơi, có người muốn cướp vịt của em...anh giúp em với ạ?...”
“...”
Đôi mắt nâu của nam nhân híp lại.
Đôi môi đỏ hơi mỏng cong nhẹ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.”
Anh thì thầm một tiếng, đưa tay kéo Hạng Tinh ra phía sau che chở.
“À...người kia...”
Bí thư Ngô thấy thế, không khỏi mở miệng có chút khó khăn.
Hiển nhiên cậu đã nhận ra người mang đồ đen đang xông tới là số 6 trong đội vệ sĩ của bọn họ, theo bản năng muốn nhắc nhở thiếu gia nhà mình một chút.
Nhưng giây tiếp theo, cậu lại nhanh chóng nhận được ánh mắt lạnh lùng của thiếu gia.
Bí thư Ngô sợ đến mức lập tức im miệng.
Cậu không biết làm sao đành phải nâng lên tay vẫy một cái.
Các vệ sĩ phía sau đành phải cùng tiến lên...vây quanh đồng nghiệp số 6 thân ái của bọn họ.
“Khụ……”
Tiểu đội trưởng đội vệ sĩ xấu hổ ho một tiếng, bày ra vẻ mặt hung dữ, trừng mắt tàn nhẫn nhìn số 6 đang hoang mang, “Có biết mình chọc tới ai không?”
Số 6: “...?”
Không biết nha.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ngày hôm qua còn tụ tập cùng nhau ăn lẩu đấy, sao hôm nay lại lật lọng không quen biết vậy trời!
Vì đề phòng số 6 ngớ ngẩn dễ thương* này lộ ra dấu vết, bí thư Ngô chỉ có thể không ngừng nháy mắt với tiểu đội trưởng đội vệ sĩ.
[蠢萌 xuẩn manh: từ này mang nghĩa tốt, chỉ người/ động vật hành động ngớ ngẩn nhưng dễ thương, không khiến người ta ghét.]
Tiểu đội trưởng đội vệ sĩ cũng hết cách, suy nghĩ một lát, đành phải gọi các anh em kéo số 6 ra khỏi phạm vi tầm mắt của Hạng Tinh...
Thấy người cướp vịt rốt cuộc biến mất, Hạng Tinh không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Áp Áp trong lòng cô lại co giật khóe miệng.
Nó vừa phát hiện người bị kéo đi là cấp dưới của Tần Việt.
Chậc chậc chậc, đứa nhỏ này thật xấu xa, lại còn diễn kịch tạm thời lừa A Tinh!
Nó tức tối nói với Hạng Tinh.
Nhưng cô gái nghe xong, lại dừng một chút, sau đó trực tiếp bước đến trước mặt Tần Việt.
Cô cúi đầu cảm ơn anh, cánh môi hồng cười cực kỳ ngọt ngào: “Anh ơi, em cảm ơn anh đã cứu Áp Áp ạ.”
【...Cô làm gì vậy? 】
Áp Áp có chút không hiểu.
Hạng Tinh nghiêm túc: 【 Tương kế tựu kế*. 】
[将计就计: Tương tự câu “gậy ông đập lưng ông”, nghĩa là lợi dụng kế sách mà đối phương sử dụng để đối phó lại đối phương.]
Áp Áp: 【... 】
Sao A Tinh của nó lại xấu xa vậy, còn sẽ dùng âm mưu xấu xa!
Hừ, nhất định là ở kiếp trước ông chú già hư hỏng Vũ Văn Dận kia dạy!
“...”
Nhìn vẻ mặt cô gái vô cùng chân thành, trái lại Tần Việt có chút giật mình cứng đờ, trong mắt xuất hiện vẻ mất tự nhiên.
Nhưng lại nhanh chóng giấu đi, thay vào đó là ánh mắt có chút sâu xa.
Đôi mắt nâu khẽ lay động, nam nhân cong môi một chút, nhẹ giọng nói.
“Con vịt này của em rất đắt tiền, nên phải bảo vệ thật tốt mới đúng.”
Vừa nói xong, Hạng Tinh đã thấy anh hơi nâng ngón trỏ, ngoắc nhẹ.
Bí thư Ngô ở một bên lập tức lấy ra một cái lồng sắt vàng sang trọng, nhìn sơ qua bề ngoài trông rất đắt tiền.
Không nói lời nào, ôm Áp Áp trong tay Hạng Tinh, trực tiếp nhốt vào.
——
~(‘▽^人) ~(‘▽^人) ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )