“Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần phát sóng trực tiếp đúng thời điểm anh ta đến là có thể nâng cao xác suất anh ta phát hiện!”
Bản thân Áp Áp càng nói càng hưng phấn, đôi mắt đậu xanh sáng lấp lánh, “Chỉ cần anh ta vừa ý cô, nói không chừng cô có thể được anh ta đào đi, sau đó...không phải chúng ta có thể càng đến gần anh ta thêm một bước sao!”
“Hừm...”
Hạng Tinh nhăn mày, cố gắng tiêu hóa hết những lời bla bla bla của Áp Áp.
Đơn giản mà nói thì nó giống như phim cung đấu Áp Áp đã xem vậy, nhân dịp thời điểm Hoàng thượng tuyển tú nữ, biểu diễn tài nghệ.
Cô vẫn có chút buồn rầu mà cụp đôi mắt xuống.
“Anh ấy sẽ nhìn trúng kiểu người như ta à?”
Nhưng đại sứ hưởng phúc kiếp trước, đều là nam nhân trưởng thành chững chạc ( Áp Áp: NO, là lão già), nên có lẽ mới có thể có hứng thú với cô nhỉ.
Lần này là một nam sinh không lớn hơn cô bao nhiêu.
Trong phim truyền hình, loại nam sinh này hình như đều thích chị gái vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, còn có trước lồi sau vểnh.
Nghĩ vậy, tiểu gia hỏa vươn tay nhỏ, vung tay múa chân trên người mình một chút.
Muốn gì cũng không có.
...
Nhưng mà, lỡ đâu?
Nói không chừng đại sứ hưởng phúc lần này là biến dị, không giống những nam sinh diêm dúa loè loẹt bên ngoài?
Nghĩ vậy, Hạng Tinh tràn đầy năng lượng, mím môi hồng, nghiêm túc gật gật đầu.
“Được, đêm nay ta đi câu anh ấy.”
Cô hưng phấn đứng dậy, vui vẻ chạy đi chuẩn bị.
“Đúng rồi, phải như vậy chứ...”
Áp Áp vui mừng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn cố gắng nghiêm túc, lộ ra tươi cười mẹ già.
Nhưng giây tiếp theo, lại thấy cả người tiểu gia hỏa khựng lại một chút.
Giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu.
Cô đang nhìn nó, nở một nụ cười quá mức hiền lành mà lúc trước nó nhìn thấy trên mặt Lục Thiệu Khiêm và Vũ Văn Dận.
“...”
Áp Áp nhịn không được rùng mình.
Nuốt nước miếng, theo bản năng mà lùi ra sau, “Cô, cô nhìn người ta như vậy làm gì...”
“Áp Áp, ta đột nhiên có một ý tưởng rất tuyệt vời.”
Hạng Tinh cong đôi môi như cánh hoa, cười híp mắt, từng bước tiến lại gần Áp Áp.
Ánh mắt xuất hiện vẻ điên cuồng bất thường, “Mi sẽ giúp ta đúng không...”
“...Ta ta ta ta chính là một con vịt nhỏ đáng yêu lại đáng thương, ta giúp cô kiểu gì?! Cô đừng đến đây!!”
Áp Áp bị cô dọa đến mức run rẩy, la “quạc” lên một tiếng, trực tiếp giương cánh bay đến phía sau sô pha nhỏ.
Chỉ vươn cái đầu vô cùng hoảng sợ, tức giận trừng mắt nhìn cô gái.
Đây rõ ràng là muốn bắt nó làm nguyên liệu nấu ăn cho buổi phát sóng trực tiếp tối nay đúng không?!
Nó không muốn biến thành vịt nướng kinh đô!
“...”
Nhìn vẻ mặt phản ứng thái quá của Áp Áp, Hạng Tinh sửng sốt một lát.
Không khỏi che cái miệng nhỏ, cười khúc khích, “Ta lại không ăn mi!”
“...Vậy cô muốn làm gì đây.”
“...”
...
Hoàng hôn, thủ đô, Kình Thiên Entertainment.
“Thiếu gia, nhóm vận hành đã tập hợp ở phòng họp.”
Bí thư Ngô ôm máy tính bảng, khẽ gật đầu với chàng trai trẻ tuổi tài giỏi lại kiêu ngạo trước mắt, “Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“...”
Tần Việt bận rộn ở trường học cả ngày, nhàn nhã ngồi dựa vào ghế văn phòng, hai chân thon dài bắt chéo.
Thản nhiên kéo cà vạt, lộ ra xương quai xanh tinh xảo hoàn mỹ, thở ra một hơi thật sâu.
Đôi mắt màu nâu nhạt có chút mỏi mệt, đưa mắt nhìn lướt qua đồng hồ quả lắc ở một bên.
Vẫn còn sớm.
“Thông báo bọn họ, 7 giờ lại bắt đầu.”
Anh khẽ nâng tay, nhẹ nhàng vẫy ngón tay khớp xương rõ ràng, đôi mắt hơi rủ xuống, “Còn có, cậu đi ra ngoài, nửa giờ sau quay lại đây.”