Tuyết Nhi nghe Diệp Trần nói vậy thì vẻ mặt buồn rầu không vui.
"Anh không đi được sao? Có thể giành ra một chút thời gian đi với em được không, em nghe nói công ty anh đang có một hạng mục ký hợp đồng lớn, em cũng quen biết một số người ở công ty đó, em cũng có thể giúp anh nha!"
Nói xong cô ta còn động tay động chân nhào tới khoác tay hắn.
Diệp Trần không nhanh không chậm kéo cô ta ra khỏi người mình.
"Không cần đâu, hạng mục đó bên tôi lo được thật phiền đến cô quá, hôm nay tôi không chiêu đãi hai người được, xin lỗi"
Ý đuổi khách rõ ràng.
Tuyết Nhi bị đẩy ra mặt có chút biến sắc, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái vui vẻ.
"Vậy thì tiếc quá,nếu được thì hôm sau em lại tới thăm anh nữa nha!"
Lương Nhã Sắc cũng nói.
"À a Diệp này, hay là con cứ dọn về nhà đi, dù sao ở đó cũng rộng rãi có giúp việc lo liệu mọi chuyện cũng không phiền đến hai đứa như vậy. Ở đây cũng rộng rãi nhưng dù sao cũng không bằng ở nhà mà!"
"Mẹ, con cảm thấy ở đây cũng rất thoải mái, vợ chồng con mới kết hôn muốn có không gian riêng" hắn lại nói:" Mà ở nhà thì có người giúp việc qua lại sẽ phiền đến chuyện cá nhân của vợ chồng con, con nghĩ ra ở riêng cũng rất tốt, mong mẹ có thể hiểu cho quyết định của chúng con"
Lương Nhã Sắc nghe vậy thì không vui, vốn dĩ bà ta muốn hai người dọn về cũng chỉ vì mục đích dễ dàng quản thúc cô vợ là Lạc Tuyết hơn, nhưng mà trước giờ, ý kiến của Diệp Trần bà ta đều không can thiệp vào được, một khi hắn đã quyết rất ít khi có thể khiến hắn đổi ý.
"Thôi được rồi, vậy mẹ và Tuyết Nhi về trước, con và... Uyên Uyên nhớ giữ nhìn sức khoẻ"
Cưới nhau một tháng rồi mà đến giờ bà ta vẫn không nhớ rõ tên của con dâu mình, vừa nãy còn phải khựng lại một hồi mới nhớ ra được.
Đóng cửa lại, hắn liền thở ra một hơi.
Nhìn vào cô vợ dáng vẻ tuổi thân nghẹn nước mắt vào trong của hắn.
"Cô không sao chứ?"
Lạc Tuyết giả vờ đáng thương nhìn hắn, lau lau vài giọt nước mắt.
"Tôi không sao đâu"
"Tánh tình bà ấy là vậy đó, bà ấy muốn tôi kết hôn với người bà ấy chọn nên hôm nay mới cố ý đến đây làm khó cô, cô cố chịu một thời gian này, tôi sẽ xử lý mọi chuyện, nên đừng để trong lòng"
Lạc Tuyết cười nhẹ biểu hiện hết mức cảm giác một cô vợ hiểu chuyện dù mới trải qua "sóng gió"
"Tôi làm gì dám để bụng chứ, nhà là của anh, tiền tôi xài cũng là của anh, tôi hiện tại chính là không có gì trong tay hết, anh cho tôi một mái ấm là tôi biết ơn rồi, còn sau này tôi sẽ cố gắng nhẫn nhịn, để anh không phải lo lắng"
"..."
Diệp Trần không biết nên nói gì tiếp theo, hắn đi vào phòng của mình một hồi lâu đi ra với một bộ áo vest khác, bảo với cô.
"Cô cũng vào thay đồ đi, tôi đưa cô đi ăn tạ lỗi, dù sao mấy món kia cũng bị động vào rồi không ăn được nữa"
Lạc Tuyết vào phòng, mở tủ đồ của mình ra, bên trong là những bộ váy đắt tiền xinh đẹp. Đây chắc chắn không phải đồ của nguyên chủ, cô ấy sống vốn tiết kiệm, lúc nào cũng chỉ dám diện những bộ đồ vài trăm ngàn mua ở cửa hàng nhỏ hay đặt trên mạng.
Những thứ này là lúc cô vừa vào ở nhà này được hai ngày, Diệp Trần cho người đem đến, nhưng cô cũng chưa dám mặc lần nào. Một phần vì thấy nó đắt không dám mặt, một phần lại là vì sợ sau khi hết hạn hợp đồng hắn đòi trả lại hay gì cô sợ đền không nổi.
Lạc Tuyết thì lại không nghĩ nhiều như vậy, người ta cho đồ tốt thì cứ xài thôi, tùy ý chọn một chiếc váy cho là lịch sự không quá phô trương để đi ăn.
(đây là diện mạo mới của Lạc Tuyết ở vị diện này nha☺️🫰)
(mình cũng hay chơi game này bạn nào có chơi thì kết bạn chung cho vui he🥰)
Khi cô bước ra Diệp Trần cũng phải kinh ngạc.
Nguyên chủ vốn xinh đẹp nhưng lại ít khi chăm chuốt cho bản thân, lại thêm một thân toàn đồ hàng chất lượng kém nên thẩm mỹ cũng ít đi, chỉ cần cô chịu trang điểm nhẹ thôi cũng trở nên xinh đẹp.
Mặt nguyên chủ vốn xinh theo dạng hiền thục, chỉ là không biết cách chăm sóc, nên người khác nhìn vào sẽ có cảm giác thiếu sức sống, cộng thêm nguyên chủ tính cách hơi lầm lì yếu đuối, tạo cho người ta cảm giác khó gần.
Hiếm khi thấy Diệp Trần cười, hắn cười nhẹ khen ngợi.
"Cô mặc bộ này rất đẹp, sau này hãy thường mặc những bộ trang phục kia nhiều vào, tôi mua cho cô mặc mà, không tính chi phí gì sau này đâu, cứ thoải mái"