Thấy vẻ mặt không chút xao động của Vân Yến, Phùng Trinh Du cũng đoán được vài phần về việc cô đang suy nghĩ là gì.
Chắc chắn cô đang nghi ngờ lý do bọn họ bỏ đi cơ hội được hợp tác cùng Lục Nam quốc để tạo phản.
Quên không nói, tuy ngoài mặt cả hai luôn giữ một trạng thái rất hòa hợp và bao dung lẫn nhau, nhưng mấy tháng nay hai người họ đã đâm sau lưng nhau mấy chục lần rồi.
Một thế lực kì bí có thể điều khiển mọi người và làm tổn hại đến lực lượng của bà ta/cô, ngoài Nữ Đế/ Phùng Trinh Du ra thì còn có ai nữa?
Mặc dù cơ hội bọn họ chiếm được kinh thành càng lớn khi Hoàng Châu Sa kết hôn cùng Diệu Tình.
Nhưng xét đến việc Lục Nam quốc từng là kẻ thù của dân nhân Quân Thánh quốc, nếu bọn họ lại đi nhờ cậy người ngoài, sợ là sau khi giành được ngôi vua, Hoàng Châu Sa cũng không nắm quyền được bao lâu.
Chỉ cần người lãnh đạo còn khiến dân nhân bất mãn, thì bạo động có xảy ra cũng không phải chuyện lạ.
Phùng Trinh Du tuy rất mong muốn Hoàng Châu Sa lên ngôi càng nhanh càng tốt, nhưng bà ta không bị tham vọng nhất thời che mờ con mắt.
Điểm này, Vân Yến đánh giá cao bà ta.
Rốt cuộc thì trong bộ ba đại quan thần trong cung, chỉ có Phùng Trinh Du là suy xét chu toàn nhất, chỉ là lòng tự trọng của bà ta vẫn còn quá cao.
Có lẽ Phùng Trinh Du vẫn chưa biết một điều: Lục Nam quốc tuy thể hiện rằng họ không quan tâm nhiều đến Lục hoàng tử cho nên mới gửi hắn sang Quân Thánh quốc làm con tin.
Thế nhưng sự thật thì Lục hoàng tử chính là kẻ đứng đầu đám binh lính ở biên cương, hay có thể gọi hắn là Lục tướng quân cũng được.
Từ khi lên làm tướng quân, Diệu Tình đã lường được những trường hợp xấu có thể xảy ra, cho nên hắn lựa chọn che giấu thật kĩ càng thân phận của mình rồi tự nguyện nhảy vào Quân Thánh quốc làm gián điệp.
Nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, Hoàng Châu Sa mà kết duyên cùng Diệu Tình một cái là cái ngai vàng này của cô bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào tay người khác.
Tiếc là Phùng Trinh Du chưa điều tra rõ thân phận Diệu Tình cho nên mới huênh hoang nghĩ mình thông minh lanh lẹ.
Ha hả, quả nhiên quả quýt dày thì có móng tay nhọn mà.
"Vậy thì các khanh đề xuất cho trẫm một cái tên thật thích hợp với Hoàng tướng quân đi." Vân Yến đạm bạc lên tiếng.
Lời đề nghị của Vân Yến làm cho tất cả quan thần xôn xao một hồi, họ nhìn nhau với ánh mắt kiêng dè, hiển nhiên là ai cũng muốn giành lấy cơ hội để con trai mình gả cho Hoàng Châu Sa.
Nhưng mà mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?
"Thần xin phép đề cử thiếu gia nhà Minh gia - Minh Thất ạ."
Vân Yến liếc Phùng Trinh Du, "Cho trẫm một lý do khiến ngươi đề cử hắn."
"Bẩm bệ hạ, Minh gia tuy mấy năm nay đều ở ẩn ở núi rừng, tuy nhiên gia tộc của họ vẫn thuộc tầng lớp quý tộc, không quá phát triển cũng không quá kém cỏi. Điều đó hợp với tiêu chí vị hôn phu của Hoàng tướng quân." Phùng Trinh Du sành sỏi đáp.
Vân Yến cười nhạt.
Hợp cái mẹ gì chứ, làm như bà đây không biết mấy người đã lên kế hoạch từ trước vậy.
Nhưng mà thôi, tránh việc khiến Phùng Trinh Du nghi ngờ, cô sẽ tiếp tục nghe theo lời của bà ta.
"Những ai đồng ý với ý kiến của Phùng quốc sư thì hãy giơ tay lên cao." Vân Yến.
Cảm nhận được ánh mắt uy hiếp từ Phùng Trinh Du cùng ánh mắt nhạt nhẽo của Vân Yến, quan thần bày tỏ họ đang rất căng thẳng.
Sau một hồi chần chừ, đã có quan thần giơ tay đồng tình, tiếp đó lại thêm một số quan thần... cuối cùng cả đại điện cũng chỉ có một người không đồng ý.
Vân Yến nhìn kĩ người nọ, một lúc sau cô mới nhận ra người đó là ai.
Người phụ nữ có khuôn mặt vô cảm đó là chị ruột của gia chủ Minh gia, Minh Dao.
Hiện bà ta đang có chức quan tam phẩm trong cung, năm trước là quan tứ phẩm, mới thăng quan vào năm nay, rất có tài năng trong việc làm quân sư, nhưng bản thân lại thích làm việc ở bên ngoại giao.
Vân Yến biết rõ Minh Dao như thế này cũng không phải điều lạ, từ mấy hôm đầu đến đây, cô đã lập ra hết một danh sách những người liên quan đến bộ ba quan đại thần và nguyên chủ rồi.
Minh gia hiện tại vẫn nằm trong diện tình nghi trong việc làm phép trên người nguyên chủ, ngay cả Minh Dao cũng bị cô điều tra một loạt về quá khứ và những người cạnh bên bà ta.
Sau khi điều tra, Vân Yến phát hiện Minh Dao chính là người có quá khứ sạch sẽ nhất trong đám người tình nghi.
Từ năm mười lăm tuổi đã rời khỏi gia đình vì mâu thuẫn, cho nên nói Minh Dao không dính líu đến Minh gia cũng đúng.
Nhưng mà sau ngày hôm nay, có lẽ bà ta sẽ dính dáng đến Phùng Trinh Du đấy.
"Nếu phần lớn các khanh đã đồng ý rồi thì ngày mai trẫm sẽ ban hôn ước cho cả hai sau, còn bây giờ chúng ta nói đến chuyện phượng hậu một chút."
Vân Yến mỉm cười, "Theo như các khanh đã thấy, trẫm đã cưới phượng hậu được mấy năm rồi."
"Vậy mà giờ đây cả hậu cung của trẫm còn không có nổi một công chúa hay hoàng tử, các ngươi xem vấn đề ở đây thuộc về ai?"
Mọi người: "..."
Chẳng phải vấn đề ở đây là thuộc về ngài sao?
Hiển nhiên quá mà!
Nhưng ai mà dám đứng lên nói thẳng mặt cô như vậy đâu?
Vì vậy bọn họ chọn cách im lặng, tâm bất biến giữa dòng người vạn biến.
Không ai chịu trả lời, Vân Yến liền đứng dậy, "Trẫm cho các ngươi một đêm suy nghĩ, mai hẳn trả lời cho ta."
"Bãi triều."
_
Trở về Dưỡng tâm điện, Vân Yến liền đuổi trưởng cung ra ngoài, sau đó nhốt mình trong phòng vừa phê tấu chương vừa ăn chocolate, sẵn tiện trao đổi một chút với 000 về thông tin nhiệm vụ.
"Nhìn cô rãnh rỗi chưa kìa." 000 đen mặt, "Mấy hôm nay tiến độ nhiệm vụ tăng lên rất chậm, cô có làm nhiệm vụ bằng cả tấm lòng và trái tim mình không đấy?"
Vân Yến dựa vào ghế, miệng cắn một miếng chocolate nhìn đống giấy tờ chất thành từng núi nhỏ mà trong lòng sầu bi nhiều chút.
"Nếu trẫm rãnh rỗi đến vậy thì bây giờ còn có thời gian ngồi chơi với tấu chương sao?"
Đang nói về chuyện nhiệm vụ đột nhiên 000 lại bẻ lái nói sang chuyện Thanh Tuệ Hi.
"Thanh Tuệ Hi là đối tượng nhiệm vụ."
"Trẫm còn chưa bị đãng trí."
"Vậy thì thế méo nào cô lại đi đả thương hắn!"
Vân Yến: (・o・).
Thật bất ngờ, thì ra 000 cũng biết mắng người nha.
000 suy sụp tinh thần, "Trọng điểm là ở đó sao ký chủ?"
"Không, những việc trẫm làm đều mang một ý nghĩa sâu sắc mà chỉ những người đủ thông thái mới có thể hiểu được." Vân Yến bình tĩnh cắn thêm một miếng chocolate.
"Cô đây là đang lấy việc tư đặt trên việc công đó." 000 bực bội nói thêm, "Bây giờ độ thân thiện của Thanh Tuệ Hi lại giảm, thành vừa thích vừa hận rồi."
Vân Yến bĩu môi, "Trẫm cố ý sao? Không hề cố ý!"
"Ngươi nghĩ cho kĩ mà xem, nếu như lúc sáng ta nói thẳng ra là đêm hôm trước ta lỡ chân đá hắn hai lần xuống giường cho nên hắn đã bị thương thì liệu Thanh Tuệ Hi có chấp nhận tha thứ cho trẫm hay không?"
"Không hề! Hắn sẽ nghĩ ta vì ghét bỏ hắn mà cố ý làm vậy, nói ra việc đó là để đả kích tâm lý hắn." Vân Yến nghiêm túc, "Lại nói đến lí do lúc sáng ta làm vậy đi."
"Hắn bất tỉnh nhân sự từ tối đến sáng nay, việc gì diễn ra tối qua hắn cũng đều không biết, mấy chuyện bậy bạ đó cũng đều là do hắn và đám người thiếu IQ trong hoàng cung tự suy diễn, vậy thì vì sao ta phải giải thích cho hắn ngay, trong khi ta có thể lợi dụng đều đó để tăng độ thân thiện?"
"Ồ." 000 vỗ trán, "Hiểu rồi."
"Cô định tối nay lại đến cung của hắn để nói chuyện, sau đó giả vờ vô tình nói đến chuyện hôm qua để minh oan cho mình và hắn?"
Vân Yến ngừng động tác cắn kẹo trong ba giây, sau đó lại ăn như bình thường, "Ừm."
000: "Hình như cô vừa chần chừ."
"Ngươi bị hoa mắt rồi."
"Không, cô đang chần chừ."
"Ha hả."
000: "..." Giờ cô lại định cười cho qua chuyện à?
Vì 000 mãi lầm bầm trong đầu cô, Vân Yến quyết định làm lơ nó cho nhẹ đầu.
Nói một chút về việc của Thanh Tuệ Hi.
Sau lần đá bay Túc Ngọc đi đầu thai xong, 000 đột nhiên ngoi lên yêu cầu cô làm thêm một nhiệm vụ không có trong danh sách nhiệm vụ ở vị diện này.
Nó bảo đây là nhiệm vụ do chính thiên đạo đề xuất khi thấy nhiệm vụ giả có đủ khả năng để hoàn thành.
Nhiệm vụ này nghe thì rất đơn giản nhưng làm thì cực muốn chết.
Đấy là nhiệm vụ giúp Thanh Tuệ Hi yêu đời đấy, tăng độ thân thiện với thế gian này, mà cô - người làm nhiệm vụ sẽ lấy tư cách là một người thân thiết của hắn để giúp hắn mở rộng trái tim với mọi người.
Nói gọn lại chính là tăng độ thân thiện dễ gần của Thanh Tuệ Hi.
Lợi dụng ở điểm Thanh Tuệ Hi yêu thích nguyên chủ, Vân Yến bắt đầu moi tìm quá khứ của hắn từ miệng hắn.
Mặc dù thông tin thu được không được nhiều cho lắm, nhưng cũng tạm đủ để bắt đầu làm nhiệm vụ.
Cô nghe Thanh Tuệ Hi kể lại rằng, hắn gặp Hoàng Mục Thánh lần đầu là vào năm mười tuổi, khí đó nguyên chủ và hắn đang ở ngoài hoàng cung, vì nguyên chủ là người đầu tiên quan tâm đến hắn cho nên từ giây phút đó hắn đã yêu nguyên chủ ngay.
Vì thế nên mới xảy ra việc Thanh Tuệ Hi cầu xin Thanh Gia Niên để mình thay em trai vào hậu cung.
Nhưng mà thật ngại ngùng quá, theo như ký ức cô nhận được thì nguyên chủ từ nhỏ chưa bao giờ rời khỏi hoàng cung dù chỉ một bước.
Cho nên nói người mà Thanh Tuệ Hi yêu thích vốn dĩ không phải Hoàng Mục Thánh mà là Hoàng Châu Sa.
Ha hả, nghe thấy mùi cẩu huyết rồi chứ?
Trong số những vị công chúa của Quân Thánh quốc thời trước, chỉ có mái tóc của nguyên chủ và Hoàng Châu Sa là màu đỏ như những đời trước.
Mà Hoàng Châu Sa được nuôi thả, cho nên việc cô ta ra ra vào vào hoàng cung nhiều cũng không phải chuyện lạ.
Cho nên, việc Vân Yến cần làm bây giờ là khiến Thanh Tuệ Hi tiếp tục hiểu lầm chuyện này cho đến khi độ thân thiện với thế gian của hắn đủ thì cô sẽ đá hắn đi sau!
Vì Vân Yến không để ý đến nó, 000 spam câu nói này đã hơn trăm lần trong đầu cô: "Độ thân thiện của Thanh Tuệ Hi bây giờ là: 65%, yêu cầu ký chủ ngày càng cố gắng hơn!"
Vân Yến chán nản ôm mặt.
Hay là chặt đầu mình đi cho đỡ nặng đầu nhỉ?