Thời gian bắt đầu buổi tiệc của Hoàng Châu Sa đã đến gần, Vân Yến còn đang được các hạ nhân hầu hạ trang hoàng đẹp đẽ.
Bởi hôm nay là một ngày quan trọng cho nên trưởng cung mới cầu xin Vân Yến để cho các cung nhân khác giúp bà ta chuẩn bị cho cô, còn bản thân trưởng cung thì chạy đi đâu mất tiêu rồi.
Nhưng cũng không uổng công trưởng cung lựa người hầu hạ cô, tay nghề bọn họ rất điêu luyện, làm việc gì cũng nhanh thoăn thoắt, lại còn rất hiểu ý cô.
Vân Yến mới chớp mắt một cái, bọn họ liền biết cô không vừa ý với thứ gì ngay.
Ha hả, trẫm sẽ đánh giá năm sao cho các ngươi nha.
Cung nhân: Chỉ cần bệ hạ không giết chúng tôi là được rồi.
Lúc bấy giờ, tiếng bước chân dồn dập quen thuộc lại vang lên ở ngoài, trưởng cung không biết từ đâu mà hớt hải từ ngoài chạy vào.
Trưởng cung đứng yên năm giây nhìn Vân Yến, vẻ mặt trông nghiêm trọng đến kì lạ.
Vân Yến liếc nhìn đám cung nhân, bọn họ liền hiểu ý mà tự giác đi ra bên ngoài.
Mắt thấy cánh cửa đã đóng lại, trưởng cung há mồm định nói nhưng bị cô ngăn cản.
Vân Yến bình tĩnh khuyên, "Ngươi hít thở chậm lại, sau đó hẳn nói cho trẫm."
Trưởng cung rất nghe lời mà ngừng lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra, lúc này bà ta cảm thấy mấy tế bào trong cơ thể của mình cuối cùng cũng đã được nhận khí oxi.
"Có việc gì thì nói nhanh đi, trẫm còn phải chuẩn bị đi đến buổi tiệc của Hoàng tướng quân." Vân Yến nhàm chán nhìn mình trong gương đồng.
Bà ta cứ hấp tấp như này mãi thì khi nào mới làm được việc nhỉ.
"Vâng ạ!" Trưởng cung cau mày nghiêm trọng nhìn lại cô, "Chuyện này có liên quan đến bệ hạ rất nhiều..."
"Ngươi rốt cuộc có chịu kể hay không?"
"Hạ nhân kể ngay mà!" Bệ hạ nôn nóng thế không biết.
...
Một lúc sau khi nghe toàn bộ sự việc do trưởng cung trình bày, Vân Yến mới bật cười một tiếng, cái trâm trên bàn cũng bị cô lỡ tay bóp gãy làm hai.
"Ý ngươi bây giờ là phượng hậu đang đội nón xanh cho trẫm thật à?"
Trưởng cung gật đầu liên tục như gà mổ thóc, bà ta định nói thêm vài suy nghĩ của mình cho cô nghe nhưng lí trí đã cản lại bà ta lại.
Nói nhiều quá thì Nữ Đế sẽ thẹn quá hóa giận mà chém đầu bà ta...
Thế chẳng phải chết vô cùng oan ức sao?
Với cả trưởng cung còn không chắc là Vân Yến có còn yêu thích Phùng Ái Quân hay không nữa.
Nếu như bà ta mà lỡ miệng nói sai một từ, không khéo thì hoàng cung sẽ đổ máu một trận vì sự bất cẩn của bà ta cho xem.
May mắn là lần này tính cẩn trọng của trưởng cung đã cứu bà ta một mạng.
Vân Yến ném cây trâm xuống đất sau đó chống cằm nhìn trưởng cung, ánh mắt sắc lịm như dao: "Ngươi tận mắt chứng kiến mọi việc hay là có ngươi kể cho ngươi?"
"Nếu có người kể, vậy thì kẻ đó là ai?"
"Là người do ngươi mua chuộc hay người của ngươi gài vào cung điện của phượng hậu?"
Hỏi được ba câu, Vân Yến không cười nữa, cô âm trầm nhìn bà ta, "Dạo này trưởng cung cũng to gan đấy, trẫm còn chưa cho bà điều tra phượng hậu, bà đã lon ton chạy đi làm rồi."
Nghe Vân Yến nói đến câu cuối, khuôn mặt của trưởng cung đã không còn một giọt máu, bà ta khép nép đứng cúi đầu.
"Sao thế?" Vân Yến nhướng mày, "Trẫm bảo ngươi trả lời chứ không bảo ngươi làm tượng đá mặc sự đời."
Trưởng cung: "..." Bệ hạ còn muốn hạ thần nói gì nữa chứ, chắc chắn là ngài đã đoán ra hết rồi còn đâu.
Nếu biết trước Vân Yến sẽ như thế này thì bà ta đã không thèm báo cáo cho cô.
Vì bây giờ mà trưởng cung nói hết ra sự thật thì chắc chắn Vân Yến sẽ thẳng tay triệt tiêu cả bè phái của bà ta.
Tính tình của Vân Yến sau khi hết bệnh như thế nào, trưởng cung cũng nắm được đại khái rồi nên mới sợ hãi như vậy.
Vân Yến biết trưởng cung đang sợ cô cho nên liền hăm dọa bà ta thêm vài câu, "Lẽ nào những lời nói lúc nãy của trưởng cung đây toàn là giả dối cho nên mới không trả lời câu hỏi của trẫm?"
"Vậy mà trẫm nghĩ ngươi biết cái giá của tội lừa dối quân vương là gì cơ." Vân Yến cong mắt, "Xem bộ là trưởng cung đây quên rồi, hay là trẫm đây nhắc lại cho ngươi nghe nhé?"
Ngay lúc mà Vân Yến mở miệng định nói tiếp thì trưởng cung đã lên tiếng trả lời.
"Tin tức đó là do người của hạ nhân gài vào cung điện của phượng hại tiết lộ cho hạ nhân ạ." Trưởng cung càng nói, giọng của bà ta càng run, "Người đó là thuộc hạ uy tín của ta, cho nên bệ hạ có thể yên tâm tin tưởng chúng ta ạ..."
Vân Yến hài lòng gật gật đầu, "Không hổ danh trưởng cung của trẫm, bè phái của ngươi có bao nhiêu người?"
Trưởng cung nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ một lúc mới đáp: "Khoảng một phần năm cung nhân hoàng cung ạ?"
"Nhiều đến vậy?" Vân Yến cười cười, "Vậy có bao nhiêu trong số đó từng bị trẫm giết nào?"
Câu hỏi này của cô thật sự làm trưởng cung đứng tim luôn rồi.
Chuyện này tuy bà ta cũng có đếm đó, nhưng nếu nói thẳng ra thì Vân Yến có nghi ngờ bà ta vì muốn trả thù cho những người đó mà ở cạnh cô hay không?
Thôi, thẳng thắn một lần vậy!
"Khoảng... mười tám người... ạ."
"Ồ, nhiều đến vậy sao?" Vân Yến tò mò nhìn bà ta, "Bọn họ vì sao mà bị trẫm giết?"
Trưởng cung: "..."
Bệ hạ, xin hãy buông tha cho hạ nhân!
Huhu, xin ngài đừng hỏi mấy câu hỏi khó như vậy nữa mà!
Làm khó trưởng cung nãy giờ cũng đủ vui vẻ rồi cho nên Vân Yến tạm tha thứ cho bà ta lần này.
"Không cần trả lời nữa, trẫm nghĩ chúng ta nên đến thăm phượng hậu trước giờ mở tiệc một chút."
Vân Yến sâu xa nhìn trưởng cung, "Gọi cung nhân vào tiếp tục hầu hạ trẫm đi."
"Vâng!"
Nhờ tâm trạng bất thường của cô mà trưởng cung may mắn thoát chết một phen, bà ta nhanh chóng chạy ra bên ngoài gọi đám cung nhân kia vào.
_____
Phía trước cung Vạn Thọ là một đoàn người hùng hổ đang đi đến, mà dẫn đầu đoàn người đó chính là Nữ Đế của họ.
Thấy vậy cung nhân của cung Vạn Thọ chẳng mấy chốc liền hoảng loạn cả lên.
Người xưa có câu có tật giật mình, bọn người này mà không làm gì mà đột nhiên hoảng sợ thì cũng kì lạ thật đấy.
Vân Yến nhìn đám cung nhân đứng che cửa cung, nụ cười trên môi thêm vài phần sắc bén, cô nói to: "Ai cho các ngươi tự tin để cản trở trẫm vào thăm phượng hậu?"
"Bẩm bệ hạ, chúng tôi thật sự không có ý như thế!" Cung nhân nọ lên tiếng phủ nhận, đáng thương nhìn cô, "Chẳng qua là phượng hậu vẫn đang thay trang phục mà bệ hạ lại mang nhiều người đến như thế..."
"À..." Vân Yến tỏ ra mình đã hiểu.
Cung nhân họ nghĩ bản thân đã thuyết phục được cô, lòng ai nấy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một trận.
Ai ngờ...
"Hộ vệ đâu, mau tóm đám người láo xược này cho trẫm, tống họ vào ngục giam." Vân Yến xoay người liền ra lệnh cho đội hộ vệ của mình.
Đội hộ vệ sau khi bị Vân Yến dạy dỗ một khoảng thời gian thì trở nên rất nghe lời, họ hành động cũng rất nhanh, chỉ cần vơ tay một chút liền tóm gọn bọn cung nhân đó.
Xong xuôi, trưởng cung mới mở cửa ra cho Vân Yến vào.
Lúc này Phùng Ái Quân vừa mới mặc xong y phục vào, hôm nay hắn ta một một bộ y phục màu xanh dương nhã nhặn, tóc đen búi cao, khuôn mặt thanh tú vẫn chưa trang điểm một chút nào.
Vân Yến vừa vào liền ngồi vào ghế nhìn Phùng Ái Quân, "Đã lâu không gặp, phượng hậu của trẫm."
Phùng Ái Quân xoay người nhìn cô, nở nụ cười nhạt, "Bệ hạ đến đây chỉ để làm náo loạn cung điện của ta thôi sao?"
"Tất nhiên là không." Vân Yến nhìn lướt qua đám chăn gối lộn xộn trên giường, "Đến giờ này mà cung nhân vẫn chưa sắp xếp chăn gối cho chàng sao?"
"Trưởng cung ngươi vào sắp xếp cho phượng hậu mau đi."
"Cái đó..." Phùng Ái Quân định ngăn cản trưởng cung lại thì bị Vân Yến một tay kéo vào lòng mình ngồi.
"Ngoan, đừng để trẫm biết được ngươi đang giấu thứ gì đó không tốt ở nơi này." Vân Yến thì thầm vào tai của Phùng Ái Quân, tiện thổi một cái, vui vẻ nhìn hắn ta.
Khuôn mặt Phùng Ái Quân vì hơi nóng của cô mà đỏ ửng, hàng mi dài hơi động vì xấu hổ, hắn tạm thời đã quên luôn việc có cô ở đây mà chìm vào ảo tưởng gì đó của mình.
Vân Yến: (▰˘︹˘▰).
Vân Yến khụ một tiếng, trưởng cung quay lại nhìn cô lắc đầu.
Không có ở đây vậy thì ở đâu nhỉ?
Ánh mắt không chút cảm xúc của Vân Yến chợt chạm mắt Phùng Ái Quân.
"Bệ hạ, ngài làm như vậy không thấy ngại ư?" Phùng Ái Quân thẹn quá hóa giận, cả người vùng vẫy nhằm thoát khỏi vòng tay của cô.
Vân Yến thầm trợn mắt một cái, sau đó liền trực tiếp thả Phùng Ái Quân xuống mặt đất.
"Trẫm quan tâm chàng như thế thì có việc gì mà xấu hổ?"
Mọi người: "..."
Ngài quan tâm mà ném phượng hậu một cái bạch như vậy hả?
Đồ đế vương giả dối.
Phùng Ái Quân ăn đau cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn xung quanh như đang xem xét gì đó.
Một hồi sau hắn mới đáp lại cô, giọng điệu vô cùng dứt khoát, "Nếu bệ hạ không còn việc gì nữa thì hãy rời đi đi, ta còn phải chỉnh trang nữa."
Vân Yến ồ một tiếng, cong môi nhìn hắn, "Phượng hậu đang đuổi ta đi khỏi đây sao?"
"Chẳng phải bình thường ngài bận rộn lắm hả?" Phùng Ái Quân cười lạnh, "Hay vì hôm nay Thanh phi của ngài bị gì đó cho nên ngài mới tìm đến ta để giải trí?"
"Ừ đúng là như vậy, phượng hậu thật thông minh ưu tú." Vân Yến gật gù tán thưởng, "Hôm nay Thanh phi tắm rửa quá lâu cho nên ta đến tìm chàng để thăm hỏi."
Trưởng cung suýt nữa là ngã ngửa vì câu nói dối không hề giả trân của cô.
Rõ ràng là cô đến đây với mục đích là để bắt gian, nhưng khi đến rồi thì cô cứ như đang trêu đùa mọi người vậy.
"Ngài!" Phùng Ái Quân tức giận muốn nổ phổi, hắn ta rất muốn mắng cô nhưng lại không thể phá vỡ hình tượng của mình trước mặt cô được.
Ít nhất là thời điểm bây giờ hắn ta không thể làm mấy hành động như mắng người được.
Vân Yến tươi cười đi loanh quanh trong căn phòng này, chỗ nào trông như có thể trốn đều bị cô 'vô tình' lục lọi ra xem.
Tình hình bây giờ có chút căng thẳng, Phùng Ái Quân thì không thể ngăn cản cô, cung nhân thì không biết phải làm gì.
Chỉ có Vân Yến vẫn còn có tâm trạng nói đùa, "Ta chỉ đi quanh quanh xem môi trường mà phượng hậu sống hằng ngày ra sao mà thôi, không cần phải căng thẳng như vậy."
"Dù sao thì chàng cũng chẳng giấu thứ gì kì lạ ở trong cung đâu, đúng không nhỉ?"