Nghe Vân Yến nói vậy, toàn bộ quan đại thần liền tức giận đến suýt nữa là hộc máu, ai nấy cũng đều bắn ánh mắt bất thiện về phía Túc Đà.
Bọn họ ai cũng cảm thấy chuyện này là do Túc Đà làm ra vậy mà bệ hạ lại đi tính chuyện lên cả người của bọn họ!
Không thể tức giận với bệ hạ thì quan thần có thể gán tội lên người ai?
Tất nhiên là Thừa Tướng - Túc Đà, người gây ra mọi chuyện rồi!
Túc Đà dường như biết Vân Yến cố ý chỉnh mình cho nên bà ta mới nhíu mày nhìn cô, ánh nhìn của bà ta tựa như trưởng bối đang thầm trách mắng hậu bối, nhưng lại có phần giống với ánh mắt của bề trên hơn.
Mối quan hệ giữa nguyên chủ cùng Túc Đà nói đại khái thì cũng có thể xem như là trưởng bối và hậu bối.
Kể từ khi cố nữ đế mất thì bộ ba đại quan thần - Túc Đà, Phùng Trinh Du và Ôn Hoàng Sinh là người đã giúp đỡ nguyên chủ rất nhiều trong việc triều chính cũng như trong các góc tối của hoàng tộc.
Biểu hiện của họ theo nguyên chủ thì không có gì kì lạ, ba người họ vốn là những người trung thành với đất nước, nguyện dâng hiến cho Hoàng gia một tấm lòng trung trinh.
Nhưng mà...
Chỉ là một quan thần nhỏ bé mà bà ta lại dám nhìn trẫm bằng ánh mắt như vậy?
Hỗn trướng!
Trẫm đây không dạy lại bà thì trẫm không phải là nam đế!
000: Thì ký chủ vốn có phải là nam đế đâu...
"Khanh có gì muốn nói với trẫm sao?" Vân Yến nhướng mày nhìn Túc Đà, ngữ khí ôn hòa nhưng lời nói lại đầy gai góc, "Nếu không thì nhìn trẫm lâu như vậy là có ý gì? Hay là khanh muốn thử ngồi lên ngai vàng của trẫm?"
"Bệ hạ!" Phùng Trinh Du không vui kêu lên một tiếng, khuôn mặt trầm lại, "Ta tin là Túc đại nhân sẽ không có ý định phản nghịch như vậy! Xin ngài hãy bỏ qua!"
Các quan đại thần trong đại điện lúc này cũng ngay lập tức ùa theo Phùng Trinh Du, lên tiếng bênh vực Túc Đà.
"Bệ hạ xin hãy bình tĩnh, ta tin Túc đại nhân không có ý gì thất lễ với ngài cả!"
"Bệ hạ! Xin ngài hãy bỏ qua cho Túc đại nhân!"
"Bệ hạ! Xin ngài hãy bỏ qua cho Túc đại nhân!"
...
Tầm mắt một lần nữa rơi xuống đám người đang quỳ gối phía dưới mình, Vân Yến câu khóe môi, giọng điệu thập phần giễu cợt.
"Thì ra là vậy, ý của các khanh là chỉ có các khanh là tội ác đầy mình còn Túc khanh thì minh bạch trong sáng?" Vừa nói cô vừa nhìn lướt sang Phùng quốc sư, bắt gặp phải khuôn mặt rét lạnh của bà ta, ý cười trong mắt cô lại càng tăng.
"Trẫm đã sớm ban tội cho các khanh rồi, các khanh còn không làm thì các khanh sẽ phạm tội phản quốc, tru di tam tộc." Vân Yến bâng quơ nói.
"Bệ hạ!" Phùng quốc sư trừng mắt nhìn Vân Yến, lửa giận từ giọng nói dường như đang dần lan ra khắp cả không gian.
"Phùng quốc sư phạm thượng, lôi ra ngoài đánh mười trượng." Vân Yến ngâm ngâm nở nụ cười, vừa mở miệng đã trực tiếp ra lệnh.
Mệnh lệnh của Nữ Đế, dù có không cam tâm tình nguyện vẫn sẽ có người làm theo.
Hộ vệ bắt đầu đi đến gần Phùng Trinh Du, dứt khoát kéo thẳng bà ta ra bên ngoài đại điện.
Lúc bản thân đã bị kéo ra khỏi điện, Phùng Trinh Du vẫn nhìn chằm chặp Vân Yến như đang soi mói từng góc ngách trên thân thể của cô xem có gì lạ hay không.
Bà ta tò mò, cũng cảm thấy khó hiểu vì sao nữ đế lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ trong một đêm.
Rõ ràng là ngày hôm qua, Hoàng Mục Thánh vẫn còn là một vị nữ đế biết nghe lời bà ta, thế mà hôm nay, cô liền chuyển mình trở thành một vị chủ nhân sẵn sàng đạp lên đầu bà ta để mua vui cho bản thân.
Là Hoàng Mục Thánh giấu quá kĩ nên bây giờ mới lòi mặt chuột, hay là do...
Ánh mắt Phùng Trinh Du ánh lên một tia ám quang cùng ẩn ý không rõ, nhưng tiếc là không ai có thể nhìn thấy được ánh mắt kì lạ đó.
Bóng hình xộc xệch của Phùng Trinh Du đã sớm bị khuất xa, các quan thần thì lại đứng hình lặng người không biết bản thân nên làm gì.
Họ có sợ hãi không?
Tất nhiên là bọn họ sợ hãi, Hoàng Mục Thánh đã lên ngôi gần bốn năm rồi.
Trong khoảng thời gian đó, cô chưa một lần nào khiến bản thân hay cận thần của mình thất thố, ít nhất là khi đối diện với những người bên ngoài như họ.
Ngoài ra, kể từ khi cố Nữ Đế mất, Hoàng Mục Thánh chưa một lần nào nở nụ cười, dù là nụ cười giả tạo hay là nụ cười châm biếm, ngay cả trong buổi quốc hôn với Phùng Ái Quân, Hoàng Mục Thánh cũng chỉ lo cho xong phần hình thức rồi nhanh chóng trở về thượng thư phòng phê tấu chương.
Một con người nghiêm túc lạnh nhạt như vậy, thế mà hôm nay lại mỉm cười cả buổi trời, nụ cười này lại có xu hướng thiên biến vạn hóa, lúc thì ôn nhu như muốn nhấn chìm mọi người vào một con sông đang chảy siết một cách nhẹ nhàng, lúc thì âm trầm như núi băng, lúc thì lại không có chút cảm xúc.
Nhưng mà nói gì cũng phải nói, Hoàng Mục Thánh bây giờ lại giống một vị nữ đế hơn là ngày trước.
Nữ đế nên biết cách dùng những biểu hiện trên khuôn mặt của mình để biểu lộ ý tứ cho quan thần hiểu, chứ Hoàng Mục Thánh trước kia, cả ngày lạnh nhạt, vô dục vô cầu, vô tâm vô tính, thật sự là người sao?
Chẳng những vậy, hôm nay Hoàng Mục Thánh không phát bệnh! Vậy là tốt rồi!
Suy nghĩ một hồi, Túc Đà và một số quan thần dường như đã nhận ra điều gì đó, đơ người một hồi, mắt thì liên tục nhìn mũi chân như đang gặp phải điều gì trăn trở lắm.
Lúc này, Vân Yến đột ngột đứng dậy, phẩy phẩy tay áo, nhàn nhạt nói với thái giám: "Đưa giấy bút vào."
Không để cho cô chờ lâu, cung nhân và thái giám đã đưa giấy bút và bàn nhỏ vào cho toàn bộ quan thần.
"Một nén hương, ghi chép tội ác của các ngươi." Vân Yến lạnh lùng nhìn xuống bọn họ, "Các ngươi nói với trẫm là đồng tiền của bản thân dơ bẩn, nói có sách, mách có chứng, các ngươi mau chứng minh cho trẫm. Nếu đã không chứng minh được, vậy là các ngươi đã nói dối Đế Vương, phạm tội khinh quân!"
"Bệ hạ..." Túc Đà run rẩy khóe môi, con ngươi hơi động, "Ngài..."
"Trẫm làm sao?" Vân Yến nghiêng đầu làm động tác như mình đang nghe Túc Đà nói.
Thấy sự trêu cợt trong hành động của Vân Yến, Túc Đà siết chặt bàn tay, nếp nhăn trên mặt dường như có xu hướng ngày càng tăng.
Chốc lát, bà ta lại ngồi xuống, nghiêm chỉnh cầm bút viết, không có một động tác thừa thãi nào cả.
Thấy Túc Đà cũng đã ngồi xuống, quan đại thần cũng hết ái ngại, lấy bà ta làm gương, bắt đầu ngồi bịa ra tội ác.
Ví dụ như người nọ từng lấy trộm thuế của dân để làm của riêng thì sẽ nói một cách trang trọng hơn, ví dụ như: Hạ thần từng bất kính với người dân, làm ra những hành vi sai lầm khiến người dân đau khổ nhưng sau này khi nhìn thấy ánh sáng của chính nghĩa phát ra từ bệ hạ, hạ thần đã hoàn lương..v..v
Hay như một kẻ từng ăn ké cống phẩm của hoàng tộc: Hạ thần bất kính! Vì cả ngày nhịn ăn giảm cân mà đến cuối ngày đã đói lả người, lúc ấy vô tình nhìn thấy món tráng miệng cung nhân đưa lên cho bệ hạ, hạ thần đã nổi lòng tham lam, lén lút ăn một miếng...
Đại khái là bọn họ vẫn không dám ghi tội ác thật sự ra, chỉ viết một cách rất nhẹ nhàng và khách quan, làm cho tội của họ toàn bộ trở thành mấy tội lặt vặt không đáng nói.
Nhưng mà vẫn có một người rất thành thật viết hết, người đó là Túc Đà.
Bà ta viết như thế này: Hạ thần bất kính với bệ hạ, hạ thần có mắt mà không thấy thái sơn, không biết tự lượng sức mình mà xem bệ hạ như con cháu trong nhà để nuôi dưỡng và rèn giũa.
Hạ thần phạm phải đại nghịch, xin bệ hạ hãy ban tội cho ta.
Đọc xong mấy cây từ mĩ lệ và chân thành của đám đại thần, Vân Yến chợt bật cười một tiếng.
Các quan đại thần chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm khi nộp lên tờ giấy thú tội kia đã lại tiếp tục căng thẳng cúi đầu khi nghe cô cười.
Tiếng cười của bệ hạ quá đáng sợ!
Tóc đỏ, mắt đen, dung mạo kinh diễm y hệt nữ đế đời trước, ngay cả lúc phát bệnh cũng tàn bạo và điên cuồng y hệt nữ đế đời trước...
Chắc Hoàng Mục Thánh không phải đã bị linh hồn của nữ đế nhập chứ?
Vậy là chỉ nhờ một tiếng cười mà Vân Yến vô tình phát ra mà đám quan thần đã bắt đầu cảm thấy dè chừng và sợ hãi cô thêm một chút.
Tuy là thế giới nữ tôn, nhưng ở đây vẫn có tôn giáo và một số điều tâm linh thú vị.
Chẳng hạn như cái gương lơ lửng trên đầu cô đang phát sáng như sắp tạo ra ảo ảnh này.
Vân Yến cười xong liền âm trầm nhìn về hư không, khiến quan thần lại một phen hú vía.
Quan thần: Nữ đế thật sự đã bị nữ đế đời trước nhập vào người!
Sợ chết mất!
Trong khi đó không ai biết là Vân Yến chỉ đang nheo mắt cho đỡ đau mắt vì cái gương trên đầu này tỏa ánh sáng quá chói mà thôi.