Vào một ngày trước khi Vân Yến phải ra tòa với tư cách là nạn nhân của Bắc Cửu thì có một số điện thoại lạ gọi đến cô.
Thấy vậy, Vân Yến liền không chút khách khí mở máy lên lạnh nhạt khẳng định: "Tôi không có cha mẹ, cũng không có anh chị em, không cần hăm dọa rằng đã bắt cóc bọn họ."
Đầu bên kia thấy Vân Yến vừa bắt máy đã ra đòn phủ đầu liền nghẹn một hơi nhưng cũng chẳng bao lâu sau, một giọng nói không rõ nam nữ đã vang lên từ điện thoại: "Cô là Diệp Hạ Vi?"
Thấy người lạ có vẻ dài dòng, Vân Yến đành dứt khoát đáp: "Không phải!"
Người lạ lại nghẹn họng lần hai.
"Tôi biết cô là Diệp Hạ Vi."
"Ồ, có việc gì không?" Vân Yến không khẳng định cũng không phủ định, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
"Trong tay tôi đang nắm giữ tính mạng bà ngoại của cô, nếu cô..."
Không để cho người lạ nói hết câu, Vân Yến đã vội vàng chen lời, "Tôi là sinh viên nghèo vượt khó, không có tiền!"
Người lạ: "..." Ai đòi cô tiền!!!
Cô con mẹ nó có thể ngừng việc xen vào lời nói của người khác hay không!?
"Tôi không cần tiền." Người lạ nói với giọng mất kiên nhẫn: "Cô chỉ cần đến sở cảnh sát và nói cho họ rằng người chủ mưu bắt cóc cô là Lâm Gia Thành, không phải là Bắc Cửu."
Lần này là Vân Yến trầm mặc khi nghe lời người lạ nói.
Tuy cách nói của người lạ là kiểu bàn bạc nhưng ngữ khí của người này thực chất lại như ra lệnh, người này muốn cô phải làm theo ý muốn của mình.
Bất quá, sau một hồi im lặng để nghe lời người lạ nói Vân Yến đã lờ mờ đoán ra được người này là ai.
"Ồ, tôi hiểu rồi."
"Hiểu là tốt, cô mau chóng đến sở cảnh sát trước khi bà ngoại cô chết vì mất máu quá nhiều."
Vân Yến lại ồ lên một tiếng, "Thì ra là cô vì muốn giảm tội cho Bắc Cửu mà bắt cóc bà ngoại tôi cơ đấy."
Người lạ không để ý đến đại từ nhân xưng mà Vân Yến dùng cho lắm, vẫn tiếp tục nói.
"Cô có thể cho là vậy, tôi không có ý kiến."
"Hành vi đe dọa nạn nhân như thế này thì hẳn cô là đồng phạm rồi, thiếu nữ Hàn gia, cô thật sự rất yêu Bắc Cửu nhỉ, yêu đến nỗi vì muốn được tôi tố cáo cô với cảnh sát mà giả vờ dựng lên vở kịch hấp dẫn và thú vị này!"
Ngữ điệu của Vân Yến thập phần tự nhiên khiến cho người nghe có cảm giác đang nghe một lời chào buổi tối chứ không phải đang vạch trần sự thật.
Thấy Vân Yến đã phát hiện ra thân phận của mình, Hàn Kỳ Tuyết và Hàn Lục Anh vội vàng cúp mắt, cắn răng suy nghĩ rốt cuộc là bản thân đã để lộ ra sơ hở nào.
Điện thoại đột nhiên bị ngắt, Vân Yến đảo mắt cong môi mỉm cười.
Giấu đầu lòi đuôi, thật là hai cô bé ngốc nghếch.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết đã gọi lại cho Vân Yến, lần này hai người họ không sử dụng máy biến âm nữa mà dùng giọng thật của mình.
"Diệp Hạ Vi, tuy cô là nạn nhân nhưng cô nên suy nghĩ đến người thân của cô. Cô muốn bà ngoại cô chết không nhắm mắt sao?" Hàn Kỳ Tuyết gằn giọng, cố ý nâng cao ngữ khí ở câu cuối.
"Bà ngoại tôi chết không nhắm mắt?..." Vân Yến lặp lại câu cuối của Hàn Kỳ Tuyết, sau đó thở dài, đôi mắt lấp lóe tinh quang.
"Đúng vậy!" Hàn Kỳ Tuyết cười lạnh, "Chúng tôi hiện tại đang ở nhà ngoại của cô, nếu như trong vòng ba mươi phút mà cô không làm được thì chúng tôi sẽ trực tiếp giết chết bà ta."
"Ài, tương lai còn dài, hà cớ chi mà lại đi lao đầu vào bãi rác." Vân Yến bày tỏ sự tiếc nuối của mình dành cho Hàn Kỳ Tuyết và Hàn Lục Anh.
"Cô nói ai là bãi rác!? Loại người chê nghèo ham giàu như cô thì tốt hơn bao nhiêu người mà dám chê Bắc Cửu là bãi rác?" Hàn Lục Anh nghe vậy liền mặc kệ Hàn Kỳ Tuyết đang ngăn cản, lập tức hét vào trong điện thoại.
Tiếng thét chói tai của Hàn Lục Anh đâm vào màng nhĩ của Vân Yến khiến cô không khỏi khó chịu.
"Cô nói rất đúng." Vân Yến không hề tức giận, ngược lại cô rất bình tĩnh để đối đáp cùng hai chị em nhà họ, "Vậy nếu bây giờ Hàn gia phá sản, các cô cũng là bãi rác giống Bắc Cửu và tôi rồi nhỉ."
Chị em Hàn gia: "..."
"Cô biết không, dạo này cây rất muốn lặng mà gió chẳng ngừng ấy." Vân Yến sâu xa nói thêm một câu.
"Cô đừng nhiều lời nữa, muốn kéo dài thời gian để có người cứu bà cô hay sao? Nằm mơ đi!" Hàn Lục Anh tức giận nói.
Cùng lúc đó, một âm thanh già nua nhưng đầy ấm áp vang lên từ nhà bếp trong chung cư của Vân Yến, "Con nhóc, đến giờ ăn tối rồi, mau mau vào bàn ăn! Ham mê chi mấy thứ mạng mẽo..."
Nghe thấy lời hối thúc của bà ngoại Diệp, Vân Yến quay người cong cong mắt đáp lời, "Bà chờ cháu một tí ạ, cháu đang bận phải tiếp bạn cũ."
"Ừm, mau lên đấy, canh sắp nguội rồi."
Nghe thấy lời thỏa hiệp bất đắc dĩ của bà ngoại Diệp, Vân Yến lại tiếp tục nghe điện thoại.
"Alo? Alo?"
"Chị em Hàn gia có ai mắc vấn đề về tai sao?"
"Kì quái..."
Cuộc gọi đột nhiên bị ngắt giữa chừng,Vân Yến không vui đặt điện thoại xuống, chờ hai chị em nhà họ gọi lại.
Mà hai chị Hàn gia ở đầu bên kia đã sớm chấn kinh vì âm thanh phát ra từ trong điện thoại.
Gia đình của Diệp Hạ Vi đã sớm mất hết, họ nội thì biệt tăm, họ ngoại thì chỉ có mình bà ngoại Diệp là chịu nhận nuôi cô.
Vậy người phụ nữ đang bên cạnh Diệp Hạ Vi lúc này chỉ có thể là bà ngoại Diệp!
Nhưng thế thì người phụ nữ mà họ bắt giữ trong căn nhà này là ai?
Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết đồng thời cảm thấy sóng lưng lạnh toát.
"Tinh!"
Lúc này, điện thoại trước mặt bọn họ bỗng nhiên hiện lên một tin nhắn đến từ số điện thoại của Vân Yến.
DHV: À, lúc nãy tôi chưa kịp nói xong. Hiện nay bà ngoại đang ở cạnh tôi, căn nhà ở quê đã cho một người phụ nữ nào đó thuê trong vài tháng, nên chắc là mọi người đã bắt nhầm rồi đấy! Ừm... tiết lộ cho hai người một thông tin thú vị, người thuê có một đứa cháu tên Hắc Ưng và bà ấy thì từng là một lão đại trong giới giang hồ ấy! Thú vị nhỉ? Chúc các cô ngủ ngon.
Đọc xong mấy dòng này, khuôn mặt Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết không còn chút huyết sắc nào, khóe môi họ run run, cả tay và chân đều có mồ hôi lạnh.
Bọn họ biết Hắc Ưng là ai.
Là thân tín của Bắc Cửu, nghe nói gia đình của người đàn ông này từ đời tổ tông đã làm việc trong giới hắc đạo, cho nên xác suất cao là bà lão mà họ bắt cũng từng là một người có tiếng trong hắc đạo.
Nghĩ đến đó, bên cạnh hai cái cổ thon nhỏ của hai chị em Hàn gia liền xuất hiện hai thanh dao nhọn hoắt.
"Nghe nói hai cô muốn bắt cóc... tôi?"
Âm thanh già nua mà hữu lực vang lên, lạnh lẽo và đầy sát khí khiến cho hai chị em lập tức mềm nhũn cả người.
Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết đồng thời ngã xuống mặt đất, bà lão không kịp thu dao lại, lỡ tay để lên khuôn mặt xinh đẹp của hai người họ hai vết thương dài đầy máu.
Thấy vậy, bà lão vui vẻ cười khà khà, tay thì giơ hai thanh đao lên: "Ôi chà, một vết thương thì trông lạc lõng quá, hai vết... à không hai mươi vết nhé?"
Đến đây, đôi mắt đầy kiêu ngạo lúc nãy của hai người đã biến mất, chỉ còn sự sợ hãi và tuyệt vọng trong đấy.
Thấy bà lão ngày một gần mình, Hàn Kỳ Tuyết khẽ đưa mắt nhìn sang đám bảo vệ mình thuê để cầu cứu thì gặp phải cảnh tượng khuôn mặt ai nấy đều bị rạch đến khó coi.
Nhưng khó coi đó chỉ ở độ vừa phải, bà lão có vẻ biết bọn họ làm thuê cho nên ra tay không quá nặng.
Lúc này, dao đã kề mặt, trái tim nhỏ bé của Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết đập liên hồi như cảnh báo bản thân về sự nguy hiểm đang ở trước mắt.
Thế nhưng, họ không thể chạy vì hai chân đã mềm oạt, cũng không thể phản kháng vì sức lực quá yếu, họ chỉ đành nhắm mắt lại để chịu trận.
Đêm đến, côn trùng kêu đầy sân, xen lẫn vào tiếng ve chính là âm thanh thét gào đầy thảm thương phát ra từ trong căn nhà nhỏ.
Vậy là, quả báo đã đến với những người nên nhận lấy nó.
_
Mẹ Kế: Nãy bấm nhầm cái xóa luôn chương này, và tui phải ngồi viết lại ಥ‿ಥ