Vài ngày sau khi lấy khẩu cung xong, Vân Yến liền quang chinh chính đại đi ra khỏi bệnh viện trước ánh mắt nghi hoặc của Quan Vũ.
Nhưng mà trước khi về nhà, cô đã đề nghị được gặp sát nhân, ban đầu thì không ai đồng ý, không hiểu sao một lúc sau lại cho phép cô vào.
Khi đã gặp được sát nhân, Vân Yến cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng mỉm cười nhìn sát nhân trong ba mươi phút.
Hết thời gian cho phép gặp mặt, cô liền rời đi một cách vô cùng dứt khoát.
Trong suốt thời gian theo dõi sát nhân và cô qua camera, không có cảnh sát nào hiểu hai người nhìn nhau chằm chằm là có ý gì.
Camera đã bị 000 đụng tay đụng chân, còn khi xem qua kính thì khuôn mặt Vân Yến lại vô tình nằm trong góc khuất.
Cho nên chỉ có người trong phòng biết, Vân Yến không chỉ nhìn mà còn cười, lý do cô cười là để khiêu khích sát nhân.
Còn về phần sát nhân, hắn nhìn chằm chằm cô là để bọn cảnh sát xem xem rốt cuộc ai mới là tên có tâm lý vặn vẹo trong hai người họ.
Thử đi ra ngoài đường kéo một người bình thường vào rồi bảo họ ngồi cười với tên sát nhân ở phía đối diện đi.
Ban đầu có thể miễn cưỡng mà cười được, lúc sau ai mà cười nổi đến tận ba mươi phút?
Chỉ có đồ thần kinh bệnh hoạn mới có thể giữ được bình tĩnh mà thôi.
Dù sát nhân đã cố gắng thể hiện như vậy nhưng tiếc là không ai nhìn ra điểm kì lạ ngoại trừ Quan Vũ.
Lúc Vân Yến vừa rời đi, Quan Vũ liền đi đến gặp sát nhân để nói chuyện.
"Lúc nãy hai người trò chuyện bằng ánh mắt?"
Nghe câu hỏi ngớ ngẩn của Quan Vũ, sát nhân bật cười, "Không, chúng tôi trò chuyện bằng cách khác."
Khuôn mặt cương nghị của Quan Vũ hơi thả lỏng, "Vậy hai người đã nói gì?"
Sát nhân ngả ngớn đáp lời, "Anh cảnh sát, tôi không muốn nói thì anh sẽ làm gì tôi nào?"
"Tôi là cảnh sát trưởng." Quan Vũ nghiêm mặt.
"Vậy thì sao?"
"Tôi có thể đổ thêm vài tội cho anh nếu như tôi muốn, ví dụ như có thể kết tội vụ án giết người vứt xác ở bờ sông cho anh, bởi vì vụ đó vẫn chưa tìm ra hung thủ mà nạn nhân lại có vài điểm tương đồng với vụ án do anh gây ra."
Sát nhân ôm tay trầm mặc: "..."
Hình như mình gặp trúng cảnh sát giả rồi?
Cảnh sát nào lại đi đổ thêm tội cho một phạm nhân nhỏ bé như hắn?
Người này rõ ràng là cảnh sát giả!
Lấy lại được tinh thần sau một hồi trầm mặc, sát nhân đã nghiêm túc trả lời hơn hẳn, "Lúc nãy cô ta bảo tôi đừng đùa với lửa, cũng đừng nên giết người lúc người ta đang chơi game."
"Lúc anh định giết Diệp tiểu thư thì cô ấy đang chơi game?" Quan Vũ nhíu mày hỏi thêm.
"Đúng vậy, cô ta chơi trò thực tế ảo, hình như là Kỷ Nguyên gì đó."
"Vậy thì hai người làm sao để giao tiếp với nhau nếu không mở miệng và không trao đổi ánh mắt?"
Sát nhân nhún vai, "Đây gọi là tâm linh tương thông đi, những người có bản chất giống nhau đều có thể dễ dàng hiểu được nhau."
Ánh mắt của Quan Vũ sắc bén như diều hâu, giọng nói có phần nặng nề, "Ý anh là Diệp tiểu thư từng giết người?"
"Nah, chắc là không." Sát nhân lắc đầu, dừng lại để suy nghĩ một chút sau đó đáp, "Cô ta là một con hổ đang giấu móng vuốt và răng nanh để có thể dễ dàng trốn trong đám động vật ăn cỏ."
Bản chất hung bạo của hổ không thể dễ dàng mất đi, nó luôn tồn tại, chỉ là không phải lúc nào cũng sẽ bộc phát.
Hổ mà lại giả dê, mấy kẻ giả vờ nhu nhược như Vân Yến lại là người mà sát nhân ghét nhất.
Vốn đã có bản chất như vậy rồi thì làm sao phải tốn công chối bỏ? Sống một cách giả nhân giả nghĩa như vậy cho ai xem, cứ sống đúng bản chất của mình là được rồi.
Tự do tung hoành, giết người để thỏa mãn khoái cảm là việc mà những kẻ khát máu nên làm.
Vừa nghĩ sát nhân lại tự xùy cười chính mình.
Dù hắn có nói vậy trước mặt con lươn kia thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không thèm nghe vô tai.
"Vậy sao?"
Quan Vũ híp mắt nhìn sát nhân, sau đó lại cúi đầu viết viết thứ gì đó vào quyển sổ nhỏ trong tay mình.
Không có ai trò chuyện cùng mình nữa cho nên sát nhân có chút nhàm chán, hắn tựa người vào ghế, nhắm mắt tưởng tượng lại khung cảnh những người mà mình từng giết đang cầu xin minh tha cho họ.
Khoái cảm chầm chậm lan khắp người, sát nhân cảm thấy có chút hưng phấn.
Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt hoảng hốt đầy giả trân của con lươn nào đó, bao nhiêu khoái cảm sinh ra nãy giờ của sát nhân liền mất đi.
Bà mẹ nó, Diệp Hạ Vi...
Chờ ông đây được lo lót ra tù thì cái đầu của cô sẽ là thứ tôi bỏ tủ trưng bày!
"Tôi còn một câu hỏi nữa dành cho anh."
Âm thanh trầm trầm của Quan Vũ vang lên, làm ngưng đi dòng suy nghĩ chết chóc trong đầu sát nhân.
Che giấu sát ý nơi đáy mắt xong, sát nhân mới thảnh thơi mở mắt ra, khuôn mặt hờ hững nhìn Quan Vũ.
"Cảnh sát trưởng, anh còn muốn hỏi gì thì nhanh nhanh một chút, tôi buồn ngủ rồi."
Động tác cầm bút viết của Quan Vũ ngưng lại, hắn ngước mặt lên nhìn sát nhân, "Tài khoản ngân hàng của anh có một số tiền lớn không rõ nguồn gốc được chuyển vào đồng thời nơi cư trú của anh đã bị chúng tôi lục soát, chúng tôi phát hiện số lượng lớn chất kích thích và hai xác người không rõ danh tính ở đó. Anh cần giải thích về ba vấn đề này."
Càng nghe Quan Vũ nói, khuôn mặt sát nhân lại càng khó coi.
"Cảnh sát trưởng, tôi thừa nhận là bản thân có sử dụng chất kích thích nhưng mà tiền và xác người thì tôi không biết." Sát nhân nhăn nhó đáp, ngữ khí thể hiện rõ sự tức giận.
"Trên cơ thể người chết có ADN của anh, hai người đó có thời gian chết cách đây cũng không lâu, mà khoảng thời gian tài khoản không rõ nguồn gốc chuyển tiền cho anh thì anh đã được ra tù."
Dứt câu, Quan Vũ liền đổi sang giọng chế nhạo.
"Anh từng giết hai mươi người, vậy mà lại được thả ra sau năm năm tù trong khi những kẻ giết người khác đến chết vẫn ở trong tù. Tôi biết là có người phía trên nhúng vào, tôi cũng nghĩ rằng anh và người đó có giao dịch với nhau... Ví dụ như giết Diệp Hạ Vi chẳng hạn?"
Sát nhân híp mắt, ngậm miệng không nói lời nào.
"Tôi chỉ mới làm cảnh sát trưởng được một tháng mà thôi, mấy việc này đáng lẽ ra tôi không thể biết được." Quan Vũ thấy sát nhân im lặng liền nói thêm.
Tên cảnh sát trưởng này nói mấy việc không liên quan gì đến hắn luôn đấy.
"Cảnh sát trưởng, tôi không muốn nói mấy chuyện nhạt nhẽo như thế này cùng anh đâu." Sát nhân chép miệng, hai tay tùy tiện khoanh lại.
Thấy sát nhân sống chết cũng không thừa nhận bản thân có giao dịch mờ ám, Quan Vũ lạnh mặt, "Không nói cũng được, một tuần trước, vụ cướp ngân hàng cũng chưa tìm hung thủ..."
Sát nhân trầm mặc lần hai: "..."
Cảnh sát trưởng, anh lộng quyền quá nha nha nha!
"Tôi không biết gì cả, thật sự đó." Sát nhân trợn mắt, "Người do tôi giết, chất kích thích do tôi mua, tiền thì do người nhà nạn nhân từng bị tôi đe dọa chuyển đến được chưa?"
Nghe thấy lời nói dối ngoạn mục của sát nhân, Quan Vũ liền rũ mắt.
Thật ra trong nhà ở của sát nhân chỉ có chất kích thích, không có xác chết gì cả.
Tài khoản kia chuyển tiền theo từng đợt, mỗi lần chuyển đều có số lượng rất lớn, không thể nào là như sát nhân nói được.
Tên này nổi tiếng với danh tra tấn rồi mới giết người, hắn vốn chả để tâm gì đến tiền bạc nên khi hắn gửi video cảnh tượng nạn nhân la hét cho người nhà, ý định của hắn chỉ đơn thuần là khiến người nhà nạn nhân đau khổ.
Từ đó gia tăng khoái cảm cho bản thân.
Vậy nên dù người nhà có đề nghị chuộc nạn nhân bằng tiền, tên này cũng không động tâm.
Hắn có lòng tự trọng quái dị của sát nhân, thứ mà không ai ngoài những kẻ như hắn hiểu được.
Vả lại, điều gì đã khiến một kẻ như sát nhân tự nguyện nhận những tội danh mà mình không có?
Rốt cuộc là Diệp Hạ Vi hay là tên sát nhân mới là kẻ giả vờ từ ban đầu?
Hay là cả hai đều như vậy?
Nếu vậy thì lý do Diệp Hạ Vi đổ tội cho sát nhân là gì?
Và lý do sát nhân cam chịu như thế là gì?
Quan Vũ híp mắt, con ngươi đột nhiên lóe sáng.
Chắc hẳn ở nơi này có một kế hoạch mà hắn không biết.
Một kế hoạch để dụ dỗ tội phạm thật sự vào tù chăng?