Một tuần sau đó, Lâm Gia Thành đột nhiên nhận được tin nhắn từ Vân Yến với nội dung cơ bản là cô đã đồng ý.
Sáng sớm tinh mơ vừa nhận được tin này, Lâm Gia Thành ngay lập tức tỉnh ngủ, chạy xuống báo tin cho ba mẹ.
Quả nhiên Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân cũng vui mừng không kém.
Thật ra bọn họ vốn định nhờ các tiểu thư thuộc các gia tộc khác làm bạn gái giả của Lâm Gia Thành nhưng hiện tại ai trong giới hào môn cũng rất ngại đối đầu cùng Bắc gia cho nên tất cả đều khéo léo từ chối hết.
Cho nên họ chỉ còn cách tìm người ở bên ngoài giới hào môn để nhờ vả, may mắn làm sao lại tìm thấy Diệp Hạ Vi, một viên đá quý lưu lạc nơi bùn đất.
Bọn họ mừng không tả nổi, chỉ cần biết Diệp Hạ Vi có nhân cách, phẩm chất, tài năng và dung mạo tốt hơn Hàn Lục Anh là bọn họ vui rồi.
Nhưng mà càng nghĩ lại càng tức, rốt cuộc là tên nhóc còn hôi mùi sữa của Bắc gia kia rốt cuộc may mắn tới cỡ nào mới chộp được dự án Kỷ Nguyên Dị Giới và được vô số tiểu thư tình nguyện ngã vào lòng như vậy?
Ban đầu khi Lâm gia bọn họ vừa biết tin này, cũng chỉ thầm cười nhạo các vị hôn phu của các tiểu thư đó có mắt như mù, lựa con dâu không chịu xem phong thủy để rồi lại lựa trúng một nồi nón xanh.
*Ý Lâm gia ở đây là mấy gia tộc kia lựa con dâu không thành công, ngược lại bị cắm sừng.
Cũng không ai ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, Lâm gia cũng chẳng khác gì, bây giờ cứ mỗi lần Lâm phu nhân đi uống trà chiều là đám phu nhân rỗi nghề lại đem đề tài này ra cà khịa bọn họ.
Tức đến thở không ra.
Nhất định bọn họ phải trả mối thù này, thù cướp vợ, không trả không được!
"Anh hai? Ba mẹ?"
Lâm Nhã Tịnh vừa đi xuống lầu thì thấy cảnh tượng cả nhà Lâm gia hừng hực ý chí như quân lính sắp ra trận, trong lòng không khỏi giật tít.
"Tiểu Tịnh?" Lâm Gia Thành ôn hòa mỉm cười, nhìn lên cô bé chừng mười bảy tuổi với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp đang đứng trên cầu thang.
"Tiểu Tịnh, lại đây ba mẹ dặn dò." Lâm ba mẹ rất nghiêm túc, liên tục bắn ánh mắt dò xét như laze về phía Lâm Nhã Tịnh.
"Hả?" Khuôn mặt Lâm Nhã Tịnh ngơ ngác như nhà quê mới lên, đột nhiên cả nhà nhìn mình bằng ánh mắt nóng như lửa, cô bé có chút khó hiểu.
Lâm Gia Thành giật khóe miệng, nhìn ba mẹ mình đang điên cuồng tẩy não đứa em gái duy nhất cũng như đứa cháu gái duy nhất của Lâm gia.
Bấy giờ đầu óc của Lâm Nhã Tịnh chỉ còn mấy cụm từ như:
"Bắc Cửu là ngựa giống, không phân biệt gì cả, chỉ cần là nữ nhân liền tấn công."
"Phải tránh xa Bắc Cửu nếu không muốn thân tàn ma dại."
"Hắn đẹp nhưng không bằng anh hai, hắn giàu nhưng không bằng Lâm gia."
"Ai dính vào Bắc Cửu thì cuộc đời sẽ chênh vênh."
"Cầu mong Hàn Lục Anh cả đời ị không ra vì dám đội nón xanh cho anh hai."
Lâm Nhã Tịnh: "..." Ủa từ từ, đột nhiên lôi Hàn Lục Anh vào làm gì?
Lâm ba mẹ: Xả giận giùm anh hai.
Lâm Nhã Tịnh: Đã hiểu!
Thật ra Lâm ba mẹ lo lắng không sai, vì sớm muộn gì Lâm Nhã Tịnh cũng sẽ bay vào hậu cung của Bắc Cửu nếu như không có ai ngáng đường.
Cảnh tượng đặc sắc này đã khiến cho Lâm Gia Thành nhịn không được co rút khóe miệng.
May mắn... hắn là nam nhân.
Điện thoại đột nhiên reo lên, Lâm Gia Thành lúng túng bắt máy.
"Alo, bạn học Diệp?"
Nghe đến từ Diệp, cả gia đình Lâm gia liền im re, ánh mắt lập lòe của Lâm phu nhân chọc vào lưng mình khiến cho Lâm Gia Thành không thể không bật loa ngoài.
"Ừm, là tôi. Có chút chuyện tôi muốn hỏi anh." Âm thanh ngọt ngào trong trẻo của thiếu nữ phát ra từ điện thoại.
Lâm Gia Thành nhìn về phía ba người hóng chuyện, sau đó lại tập trung vào điện thoại: "Có việc gì cần giúp thì bạn học Diệp cứ nói."
"Hình như hai ngày nữa là sinh nhật của Lâm lão gia tử nhỉ, một lát nữa đến đón tôi mua đầm dự tiệc cùng quà tặng đi, dù sao tôi cũng không biết phải mua gì."
"Được thôi." Lâm Gia Thành sảng khoái đáp ứng, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Cuộc nói chuyện gắn gọn đến lạ làm cho Lâm phu nhân không khỏi suy nghĩ nhiều chút.
Ừm, quả nhiên con dâu giả vờ vẫn tốt hơn con dâu thật chán.
Sinh nhật của Lâm lão gia tử cũng nhớ, mà cũng có thành ý đi mua nữa.
Tiếc là gia thế có chút thấp, nhưng mà xong việc này nhận Diệp Hạ Vi làm con gái nuôi cũng không tệ, dù sao gia cảnh nhà cô bé ấy cũng không tốt.
Chờ Lâm Gia Thành cúp máy rồi, Lâm tiên sinh cụp mắt nói: "Thằng nhãi, váy dạ hội cứ để cho mẹ và em gái ngươi chọn, mi đi bồi cô gái đó mua quà cho ông nội."
Lâm phu nhân ưu nhã mỉm cười, tay giơ lên một bảng nhỏ ghi dòng chữ: "Đồng ý."
Thấy vậy, Lâm Nhã Tịnh cũng liền theo phe của mẹ mình, giơ lên một bảng đồng ý nữa.
Lâm Gia Thành: "..." Đột nhiên hắn có cảm giác từ khi nón xanh của hắn xuất hiện, tính ấu trĩ của mọi người cũng xuất hiện theo.
Thấy Lâm Gia Thành lề mề lại trì độn, Lâm tiên sinh cau mày trách móc, "Thằng nhãi ranh, mau chóng đi lên phòng thay đồ sạch sẽ rồi đi đi, hôm nay nhịn ăn sáng, mời con gái nhà người ta đi mà còn để người ta chờ à? Có đáng mặt đàn ông hay không?"
Lâm phu nhân và Lâm Nhã Tịnh điên cuồng gật đầu đồng tình.
Lâm Gia Thành nghẹn khuất, đau lòng đi lên phòng.
Rõ ràng Diệp Hạ Vi là người rủ mà.
Hình như hắn không phải là con ruột đúng không? Ngay cả buổi sáng cũng không cho người ta ăn!!!
_____________
Sau khi Lâm Gia Thành chuẩn bị xong xuôi và đang trên đường đến chung cư của cô, Vân Yến còn đang lầm bầm cùng 000 ở phòng ngủ.
"Ta cảm thấy ngươi dạo này rất ít nói." Vân Yến nheo mắt, "Ngươi đang tập làm người lớn sao?"
"Hệ thống nhà bên đều như vậy, lạnh lùng là một loại chuyên nghiệp, nói nhiều vốn không tốt." 000 hợp tình hợp lý nói.
"Năm năm nay ngươi không hề nói một câu nào trừ khi ta gọi." Vân Yến đang nói đột nhiên lại ngưng lại, biểu tình sợ hãi, "Chắc không phải các ngươi bị bệnh nan y sắp mất, sợ ta đau lòng nên giảm thiểu sự tồn tại của mình đâu nhỉ?"
000: "..." A, não của cô làm từ gì vậy?
Nó đã là linh hồn thì làm sao có thể bị bệnh nan y?
"Không có, cô nghĩ nhiều." 000 lãnh đạm đáp.
"Ài." Vân Yến thở dài, đáy mắt hiện lên một mạt ý cười, "Hay là vì vụ lần trước, ta không giải quyết cho nên ngươi cảm thấy không vui?"
"Không có, hệ thống thì cần gì vui hay không." 000.
"Vậy nha, vụ đó là do ta để nhờ ký ức trong bản thể của các ngươi nên khi lấy ra hơi khó để có thể khiến các ngươi tỉnh táo." Vân Yến mặc kệ nó mà nhàn nhã giải thích, giọng điệu lưu loát lại như không xem việc mình đang nói là quan trọng.
000 sững sờ, ký ức?
Ý cô là cô từng mất ký ức ư?
Vậy là câu hỏi kia...
'Đây là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt trực tiếp như vậy nhỉ?'
Không phải là cô hỏi cho vui, mà là hỏi để...
"Thế nào, ngươi đang suy nghĩ lí do ta nói cho ngươi?" Vân Yến híp mắt, nâng cao khóe môi lên, che đi lạnh nhạt ở trong mắt.
"Nếu cô muốn nói thì có thể nói, còn nếu không..." 000 ngừng lại một chút, "Cô cũng không cần phải nói, tôi sẽ không để việc tư ảnh hưởng đến việc công."
"Ừm vì nhìn các ngươi có chút thuận mắt." Vân Yến vân vê mái tóc dài, nhăn mày suy ngẫm, "Hay là vì dạo này các ngươi ngoan ngoãn nhỉ?"
"À đúng rồi! Là vì các ngươi nhìn không tệ!" Vân Yến vỗ gối, hai mắt sáng bừng như vừa khám phá được một loại chocolate mới.
000: "..." Tuy nó cảm nhận được ký chủ đang cố gắng tìm lí do để dỗ mình vui.
Nhưng mà cô đừng thể hiện ngay trên mặt là mình đang bịa được hay không!?
Được rồi, dù sao ký chủ cũng đã có thành ý suy nghĩ lý do rồi, nó sẽ nhận lý do tùy ý đó của cô vậy.
____
Hậu trường.
Mẹ Kế: Xin ba giây quảng cáo truyện mới "Nghe nói tôi là kẻ thù của cả showbiz."
Hy vọng mọi người ủng hộ =)) vì tác phẩm mới nên ít người đọc lắm.
Vân Yến: Lấy đất người ta quảng cáo, có phải nên trả tiền bản quyền không?
Mẹ Kế: Em bé Minh Mẫn rất giàu, mà giàu thì chocolate...
Vân Yến: Mong mọi người hãy đọc "Nghe nói tôi là kẻ thù của cả showbiz" và ủng hộ Minh Mẫn nha.
Mẹ Kế: ¯_(ツ)_/¯ easy.