Hành động của Vân Yến thật sự ngoài sức tưởng tượng của Nguyệt Phong làm cho nàng ta không khỏi đờ người trong vài giây.
Nhưng rất nhanh Nguyệt Phong liền bình tĩnh trở lại, ánh mắt mang theo sự tìm tòi chậm rãi quan sát cô, nửa ngày trời cũng không mở miệng nói một câu.
Thận trọng như thế mới là một thái độ đúng, Vân Yến có chút tán thưởng nàng ta.
Nguyệt Phong trưởng thành khá nhanh, bây giờ đã không còn là nhan khống, ngay cả cái tính hấp tấp và không biết che giấu cảm xúc cũng đã được nàng ta dần sửa đổi.
Không những thế tính giác ngộ của Nguyệt Phong cũng rất cao, cao hơn những người mà Vân Yến đã từng gặp trong vị diện này.
Nếu Nguyệt Phong được cô rèn luyện chắc chắn thực lực sẽ rất nhanh được nâng cao, sẽ là một con tốt có thể sử dụng để cầm chân đám chủ thần.
Nghĩ vậy, Vân Yến liền cong cong đôi mắt, đôi mắt như phát ra tia sáng chiếu thẳng vào người đối diện.
Càng nhìn Nguyệt Phong, cô càng có khát vọng muốn được đưa tay ra trước mặt nàng ta, uy phong lẫm liệt nói một câu.
Thiếu nữ, chúng ta hãy cùng nhau hủy diệt thế giới, đá đổ bọn chủ thần kia đi!
Thiên đạo real: Không, con gái ta không muốn.
À không, hôm nay đến đây để hỏi chuyện, không phải để lôi kéo người.
Vân Yến thu lại ánh mắt, lại trở về làm một mỹ nhân yên tĩnh.
Đã nhớ ra mục đích của mình khi đến đây cho nên cô liền không chút khách khí mà hỏi Nguyệt Phong.
"Nghe vị hòa thượng nọ bảo ngươi muốn cướp một món đồ gì đó của hắn nhỉ?"
Nguyệt Phong nghiêng đầu đáp, ánh mắt có vài phần kiêng dè, "Đó là chuyện của ta và hắn, không mượn ngài nhọc lòng."
"Hôm nay đột nhiên ta muốn nhọc lòng, cứ nói." Vân Yến không để tâm xua tay.
Nghe vậy Nguyệt Phong hơi híp mắt, cũng không che che giấu giấu nữa mà khẳng định: "Đúng vậy."
"Kẻ nào hành hạ hắn?" Vân Yến nheo mắt, trên người lẩn quẩn một cỗ nguy hiểm tựa như sói rình mồi, dường như cô đang chậm rãi xem xem con mồi có thể làm được gì.
Cảm nhận được sự uy hiếp từ Vân Yến, Nguyệt Phong vẫn bình tĩnh mà nói, câu cuối lại có ý khẳng định: "Coi bộ ngài rất xem trọng vị hòa thượng kia, ngài xem trọng hắn."
Nghĩ đến Khải Đồ vẫn còn sống nhăn răng, tâm trạng cô liền chùn xuống.
"Không, ngươi nghĩ nhiều rồi." Vân Yến cười nhạt, "Ta muốn xem thử người nào hành hạ hắn nhẹ nhàng như vậy, đáng lẽ phải hành hạ cho hắn chết mới đúng."
"Ta không thể tin được ngài." Nguyệt Phong.
Lời nói từ miệng của Vân Yến làm cho Nguyệt Phong không thể tin tưởng được, nàng ta có cảm giác cô là một người lúc nào cũng có thể đổi trắng thay đen.
"Không tin? Vậy thì cô cứ không tin đi, chúng ta tạm bỏ qua chuyện này, nói chuyện hợp tác." Vân Yến mỉm cười nhu hòa.
Dù sao cũng chỉ tiện miệng hỏi, Vân Yến không có ý định trả thù hay gì cả.
Khải Đồ không cho cô thứ gì, việc gì cô phải trả thù cho hắn.
Đôi mày thanh tú của Nguyệt Phong hơi nhướng, giọng nói toàn ý châm chọc: "Hợp tác? Ta và ngài có thể hợp tác gì với nhau?"
"Ta và *Hòa Minh hòa thượng sẽ đi đến Phong Tinh, trên đường đi sẽ đi qua một thị trấn nhỏ đang tổ chức lễ hội, ngươi và người của ngươi hãy nhân lúc hắn một mình mà ra tay giết hắn, đồ vật gì đó mà ngươi cần cứ lấy đi, ta không bận tâm."
*Pháp danh của Khải Đồ.
"Nếu ngài đã có ý định giết hắn, thế thì lí do ngài cứu hắn từ Nguyệt Tình lâu của ta là gì?" Nguyệt Phong híp mắt, ngữ khí có phần hoài nghi.
Thái độ bây giờ của Vân Yến trái ngược hoàn toàn với việc cô từng làm trước đây, Nguyệt Phong làm sao không hoài nghi cho được.
"Ta đã nghĩ Nguyệt lâu chủ đã giết hắn cho nên mới tới nhận xác, ai ngờ hắn mệnh lớn như vậy đâu." Vân Yến tay chống cằm, thành thật trả lời.
"Ta lại không nghĩ như thế." Nguyệt Phong hạ giọng, "Ngài có thâm thù đại hận với ta? Hay là ngài vẫn để tâm chuyện hai năm trước?"
Thấy Nguyệt Phong nhạy bén như vậy, trong lòng cô liền khen nàng ta một tiếng.
Thiếu nữ, đoán rất đúng nha, người ta còn rất để tâm đó.
"Không có nha." Vân Yến không thừa nhận, khuôn mặt ra vẻ tùy ý, "Cô không tin ta cũng không sao, cô chỉ cần trả lời lời đề nghị hợp tác của ta là được."
"Ta không đồng ý." Nguyệt Phong nhàn nhạt từ chối.
Nghe lời từ chối chắc nịch của Nguyệt Phong, đôi mắt Vân Yến hơi lóe, cô buông tay, giọng nói có phần vô tư.
"Để ta kể cô nghe một câu chuyện, nghe cho kĩ vào."
"Ngày xưa có một thiếu nữ thiên tư cao, lại còn xinh đẹp, được mọi người yêu thương ngưỡng mộ cho nên nàng ta sống rất vui vẻ. Vì cuộc sống của nàng ta rất thuận lợi, lại còn rất hạnh phúc. Vào một ngày nọ vì bị lôi cuốn vào thị phi mà nàng chợt nhận ra bản thân chỉ là một con hậu trên một bàn cờ, mặc người chơi điều khiển, cuộc đời luôn luôn trong tầm tay của người chơi. Thế là nàng bắt đầu căm hận người chơi, nàng quyết định tự sinh ra tâm ma hòng chóng lại người chơi, thế nhưng đáng tiếc thay, nàng từ một con hậu vẻ vang trở thành một con tốt nhỏ bé. Cuộc đời ngày sau lún vào bùn sâu, không thể đi ra."
"Thế nào Nguyệt lâu chủ, câu chuyện của ta có hay hay không?"
Vân Yến tà mị cong môi, trong mắt toàn là ý cười.
Nguyệt Phong hơi nhấp môi, định nói gì đó nhưng cả ngày không thể nói ra được một từ.
Ngước mắt nhìn người đối diện, trong tâm của Nguyệt Phong đột nhiên sinh ra một cỗ ghen tị cùng chán ghét.
Khuôn mặt Vân Yến trước sau như một, luôn có ý cười, nhưng nhìn càng lâu nàng ta lại càng có cảm giác cô đang chê cười mình, lại có lúc nàng ta lại có cảm giác Vân Yến đang tiếc hận cho bản thân mình.
Từ đầu đến cuối Nguyệt Phong hoàn toàn không đọc ra suy nghĩ của cô, điều này làm cho nàng ta có một cảm giác đầy áp lực.
Nàng ta không thích đối diện với những người như Vân Yến, vì có thực lực mà kiêu ngạo, ngông cuồng, trông có vẻ là người làm việc theo cảm xúc thế nhưng Nguyệt Phong lại không cảm nhận được khi nào cô vui hay cô buồn.
Vân Yến là một con người mà Nguyệt Phong cả đời này không muốn dính dáng tới.
Nhưng vì tính cách Nguyệt Phong vốn được thiết lập là mạnh mẽ, có thù tất báo, kiên cường v.v... Điều này buộc nàng ta phải đối diện với cô.
Khi đã đối diện rồi, Nguyệt Phong chợt nhận ra, người này cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu rõ, dường như cô là người đã ngắm nhìn toàn bộ nhân sinh của tất cả mọi người mà cô từng gặp qua.
Câu chuyện mà Vân Yến vừa kể, chính là câu chuyện cuộc đời phiên bản được rút gọn của Nguyệt Phong.
Ba phần tư nội dung câu chuyện là chính xác, phần còn lại thì Nguyệt Phong không chắc.
Nguyệt Phong rũ mi, lạnh lẽo đáp: "Rất hay, nhưng mà ngài nghĩ thiếu nữ đó có khả năng thể lật đổ 'người chơi' được hay không?
Hình ảnh cô quạnh của thiếu nữ hiện lên trước mắt Vân Yến, cô a lên một tiếng sau đó không để tâm mà đáp: "Không thể nha, một ngày làm quân cờ, cả đời làm quân cờ."
Một ngày làm quân cờ, cả đời làm quân cờ.
Cả đời làm quân cờ...
Móng tay bấu chặt vào mu bàn tay, máu úa ra cả bàn tay, Nguyệt Phong cắn môi, cố gắng điều hòa hơi thở đang hỗn loạn của bản thân.
Thấy tâm trạng bất ổn của Nguyệt Phong, Vân Yến hài lòng lên tiếng, một lần nữa đưa ra lời mời: "Hợp tác đi, ta nghĩ là Hòa Minh hòa thượng có thứ gì đó giúp cô xóa bỏ tâm ma phải không? Nếu không thành công ta cũng không giết cô."
Nguyệt Phong không trả lời đề nghị của cô mà lại nói sang chuyện khác.
"Ta căm ghét thiên đạo, ta căm ghét cả thế giới này!" Nàng ta lạnh nhạt nói, đôi mắt kiên cường hiện lên một cỗ đau thương, "Vì sao thiên đạo lại có thể bất công như vậy? Vì sao lại là ta..."
Sự chán ghét thiên đạo ngày một tăng của Nguyệt Phong lan truyền đến Vân Yến làm cho cô không khỏi cười thầm.
Thiếu nữ, cô là nữ chính mà còn chán ghét thiên đạo, nó sẽ đau lòng đến nhường nào?
"Nếu không muốn làm quân cờ thì nhảy ra khỏi bàn cờ, chịu một số phận không chốn nương tựa nha." Vân Yến nhún vai.
(Quân cờ được tạo ra để chơi cờ, một quân cờ mất, cả bàn cờ bị bỏ đi.)
Nguyệt Phong cười mỉa mai, khuôn mặt tuyệt diễm hiện lên một tia bất khuất.
"Ta không cam lòng! Bao nhiêu sự cố gắng trước đây, bao nhiêu lần sinh tử trước đây... lại không thể sánh với một cái danh thiên đạo chi tử hay sao? Thành công là nhờ cái danh ấy hay sao? Ta cả đời này đều không phục!"
Vân Yến chỉ cười không đáp.
Nói đúng quá rồi, cô còn có thể nói gì?
An ủi?
Không, Vân Yến không rảnh.
Ai da, không biết thiên đạo trước khi bị cô tống cổ đã truyền đạt thông tin gì đến Nguyệt Phong làm cho một con người như nàng ta lại căm phẫn như vậy.
Bất quá chuyện có thể làm ảnh hưởng đến một người có lòng tự trọng cao như Nguyệt Phong, Vân Yến có đoán được vài phần.
Đại khái là nàng ta biết mình nếu không có cái danh thiên đạo chi tử và hào quang nữ chính thì sẽ không thể nào có một thân phận và sự thành công như bây giờ, cho nên mới dẫn đến tuyệt vọng và căm hận đi.
Ai ui, tính tình rất khó chịu nha.
Yên phận làm nữ chính là được rồi, căm hận chi không biết.
____
Tác giả: Để phòng mọi người không hiểu chỗ câu chuyện của Vân Yến kể, tui sẽ giải thích.
Nguyệt Phong nói bản thân chỉ tin ba phần tư vì một phần tư còn lại rất ngược đời. Ai chơi cờ vua sẽ biết con tốt có thể thành hậu, vua,... nếu đến được cái phần ô cuối đối diện, nhưng con hậu thì không thành con tốt được, chỉ có thể bị mấy con khác đá ra khỏi bàn cờ thôi.
[ Phần này để đọc thêm nếu rảnh.]
Tâm ma của Nguyệt Phong chính là căm hận thiên đạo.
Việc Vân Yến biết được cuộc đời của Nguyệt Phong là nhờ kỹ năng của cô, nhưng mọi người cũng đừng nghĩ kĩ năng này là nghịch thiên, thế sự khó lường, tương lai cũng có thể theo đó mà thay đổi.