Sau khi đi xuống tầng hầm ở Nguyệt Tình lâu, Vân Yến liền ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của đại hệ thống để tránh đi việc sai phòng giam.
Tầng hầm ở Nguyệt Tình lâu rất rộng lại có rất nhiều phòng giam, khi vừa thấy Vân Yến đi xuống, đám người bị giam liền kích động đập cửa đồng thời lầm bầm những câu nói không rõ ý nghĩa.
Đám người bị nhốt ở đây nhìn sơ qua thì Vân Yến cũng thấy được tình trạng của họ rất tệ, cơ thể nhiều máu với vết thương như vậy hẳn là bị tra tấn rất nhiều. Tuy vậy các phòng giam ở đây lại không quá hôi hám, chắc là ngày ngày vẫn có người thường xuyên dọn dẹp.
Vì điều kiện nơi này bị thiếu ánh sáng nên đường đi trong tầng hầm có chút tối tăm, vài nơi còn có bẫy ngầm cho nên Vân Yến cũng phải tốn chút thời gian để tìm thấy Khải Đồ.
Có lẽ Khải Đồ rất được Nguyệt Phong xem trọng nên phòng giam của hắn nằm sâu tận bên trong tầng hầm, lại còn được bố trí ba tầng kết giới vô cùng vững chắc.
Nếu cô phá ba tầng kết giới này có lẽ Nguyệt Phong sẽ ngay lập tức biết Nguyệt Tình lâu có chuyện mà chạy về xem xét tình trạng.
Đang suy nghĩ, ánh mắt của Vân Yến chợt đặt sự chú ý lêm bóng hình thê thảm của Khải Đồ trong ngục giam.
Tình hình hiện tại của Khải Đồ làm cho Vân Yến cảm thấy hơi không ổn.
Cả người Khải Đồ suy yếu tựa vào tường, hai chân bị hai dây sắt nặng trĩu còng lại, cổ chân mảnh mai vì bị ma sát quá nhiều mà sinh ra bầm tím cùng máu ứ đọng trên còng sắt.
Ngoài ra tay chân hắn cũng đầy sẹo, khuôn mặt tuấn mỹ ngày thường bây giờ thập thần tái nhợt, ngay cả áo cà sa trắng muốt cũng rách rưới và nhuốm sắc đỏ.
Cảnh tượng thê thảm này đã thành công làm cho Vân Yến có cảm giác muốn lấy chổi đánh chết đứa con ghẻ Nguyệt Phong.
Con gái ghẻ à! Ngươi thích nam nhân nào phải công lược người ta rồi làm gì thì làm chứ!
Thật thất vọng về con gái ghẻ!
Vân Yến hơi nhíu mày, dứt khoát phá kết giới sau đó đi đến bên cạnh Khải Đồ kêu một tiếng: "Khải Đồ?"
Sau khi kêu thêm vài tiếng mà Khải Đồ vẫn không tỉnh dậy làm cho Vân Yến có một dự cảm rằng Nguyệt Phong đã chơi trò biến thái với Khải Đồ làm cho hắn không chịu nổi nhục nhã mà tự kết liễu đời mình.
Mà chết rồi cũng tốt...
"Hắn còn sống." Đại hệ thống ngay lập tức ngăn lại những dòng suy nghĩ tối tăm của cô.
Đại hệ thống vừa nói xong, Khải Đồ liền mở mắt, ánh mắt vẫn hơi mơ hồ, một lúc sau hắn mới nhìn rõ hình ảnh của thiếu nữ trước mắt.
Nhận thấy là Vân Yến, bàn tay gầy guộc của Khải Đồ ngay lập tức tìm đến tay của cô sau đó siết chặt lại như sợ cô sẽ chạy trốn.
Môi tái nhợt hơi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, Khải Đồ chậm rãi lên tiếng, âm thanh nhàn khàn khô khốc.
"Thí chủ, tay ngài có chút lạnh."
Nghe Khải Đồ nói, Vân Yến liền cảm thấy hắn bị tra tấn đến mức bị thiểu năng luôn rồi.
Tay cô lạnh thì sao?
Sắp chết đến nơi mà vẫn quan tâm tay của cô à?
Hahahaha...
"Thì ra vẫn chưa chết nha, sống thật dai." Vân Yến liếc Khải Đồ một cái, dứt khoát rút tay mình tay khỏi tay của hắn nhưng rút mãi chẳng được, cô liền nhăn mày.
Khải Đồ chưa cười được bao lâu đã tựa vào vai Vân Yến ngất tiếp, trong khi tay hắn thì vẫn mãi giữ chặt lấy tay của cô.
Hương bạch đàn nhàn nhạt phát ra từ người Khải Đồ cứ bao trùm cả người Vân Yến khiến cho cô có chút ghét bỏ nhưng cô cũng không đẩy hắn ra.
Yếu đuối như vậy, sợ là cô mới đẩy nhẹ một cái hắn sẽ lìa đời luôn.
Vân Yến nhìn qua người bên vai mình, hơi thở của hắn vô cùng yếu ớt, nếu không phải do cô ở gần thì cô cũng chẳng nghe tiếng thở của hắn đâu.
Tình trạng như thế này chắc chắn là chưa bị Nguyệt Phong làm trò biến thái mà chỉ mới bị ai đó hành hạ mà thôi.
Nếu Nguyệt Phong thật sự làm việc đó với hắn thì chắc Khải Đồ đã sớm bay lên thiên đàng rồi.
Vì Khải Đồ mãi giữ chặt tay phải của cô, Vân Yến không còn cách nào ngoài nhờ Tinh Tú chặt đứt dây xích cũng như đưa cô và hắn ra khỏi đây.
Để không gây ra náo loạn như lúc nãy, Vân Yến liền bảo Tinh Tú lựa con đường vắng vẻ để đi đến nhà của Trương Đề. Nhà của Trương Đề cách nơi này cũng không xa lắm, đi khoảng một giờ là đến nơi.
Vân Yến vừa bế Khải Đồ đứng trước nhà Trương Đề, còn chưa kịp đập cửa thì ông ta đã lập tức mở cửa ra.
Khuôn mặt ông ta không vui không buồn liếc Vân Yến một cái sau đó nhường chỗ cho cô đi vào.
Dù đã đặt Khải Đồ lên giường nhưng hắn vẫn không chịu buông tay cô ra làm cho Vân Yến lại có cảm giác muốn chặt tay hắn.
Bàn tay ngọc ngà này làm sao một tên hòa thượng như Khải Đồ dám nắm hả?
Mẹ nó!
Lúc Vân Yến đang điên cuồng mắng Khải Đồ trong lòng thì Trương Đề đang tập trung xem kĩ vết thương trên người hắn.
Cả người Khải Đồ toàn vết thương lớn nhỏ xen kẽ, có ma khí còn vươn lại ở đan điền, cơ thể bị đám ma khí còn sót lại ăn mòn, bên cạnh đó còn trúng loại độc gì không rõ nữa, độc này còn khá khó giải nữa.
Ông ta sau khi xem tình hình của Khải Đồ xong liền quay sang 'khen ngợi' cô nồng nhiệt: "Ngài hành hạ người ta cũng thật tốt nha, hai năm trước sắp chết một lần, hai năm sau lại sắp chết lần nữa."
"Lần này không phải do ta." Vân Yến nhăn mày ngay lập tức phản bác.
Nghe thấy lời phản bác đầy có lệ của Vân Yến, Trương Đề liền ném ánh mắt 'ta hiểu mà' vào mặt cô.
Vân Yến: "..." Cô đã làm gì đâu chứ?
Lần đầu tiên bị oan đến vậy khiến cho Vân Yến vô cùng cáu kỉnh, đại hệ thống nói câu nào cũng không nghe lọt.
"Ngài có thể ra ngoài được rồi, ta cần phải cởi y phục hắn ra để chữa trị." Trương Đề thấy Vân Yến mãi không chịu ra khỏi phòng bệnh liền nhắc nhở.
Nghe vậy Vân Yến lập tức giơ tay phải bị tay của Khải Đồ nắm chặt của mình lên, thần sắc vô cùng lạnh nhạt như muốn nói rằng bản thân cũng muốn rời đi lắm.
Thấy vậy Trương Đề không khỏi thở dài, miệng lầm bầm liên tục, đôi lúc lại nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ.
Bị ánh mắt của Trương Đề chọc cho tức giận, Vân Yến ngay lập tức kiên trì gỡ từng ngón tay của Khải Đồ ra, còn thêm vài câu hăm dọa để hắn không nắm tay cô nữa.
Quả nhiên chiêu này của Vân Yến rất hiệu quả, Khải Đồ rốt cuộc cũng buông tha cho bàn tay bé bỏng của cô.
Xong việc, Vân Yến dứt khoát đi ra ngoài để không nhìn phải ánh mắt khinh bỉ của Trương Đề một lần nào nữa.
Phong cảnh bên ngoài ngôi nhà nhỏ của Trương Đề thật sự rất đẹp, có sông có núi lại còn có linh khí vô cùng sung túc nữa. Trương Đề chắc chắn đã rất phí công trong việc xây dựng ngôi nhà ẩn cư trong núi như thế này.
Đang ngắm cảnh thì âm thanh quen thuộc lại có chút đần độn vang lên trong đầu cô.
"Ây, Vân Yến tôi đã tim thấy Phong Tinh rồi!"
Đã lâu không gặp 333 nhưng nó vẫn vô tư ngu ngốc như vậy làm cho Vân Yến có phần vô ngữ.
"Hai năm mới tìm thấy, tốc độ thật đáng kinh ngạc." Vân Yến trợn mắt khen ngợi.
333 hình như không cảm nhận được sự mỉa mai trong lời nói của Vân Yến cho nên nó liền ngại ngùng đáp lại.
"Hì hì, đừng khen tôi như vậy chứ, chỉ là chuyện thường thôi mà!"
Vân Yến đã biết 333 vốn không thông minh như đại hệ thống cho nên cũng không có hứng thú trả lời nó nữa.
Cô phóng tầm mắt ra xa, nhìn ngắm toàn bộ khung cảnh trước mắt, chốc lát ngồi trên Tinh Tú bay đi nơi khác để ngắm cảnh.
_
Khoảng một tháng sau Khải Đồ mới hồi phục, tuy nói hồi phục như vậy nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể đi lại được.
Trương Đề dù sao cũng chỉ là một đại phu tài hoa hơn người, cũng không phải là thần tiên mà làm cho toàn bộ vết sẹo trên người Khải Đồ biến mất.
À không, ông ta sắp phi thăng thành tiên, cũng coi như là thần tiên đi.