Sòng bạc ở trấn này tuy không to lớn nhưng cũng khá đông người, tiếng nói chuyện vang lên rôm rả vô cùng. Nhưng có lẽ vì thấy cô bước vào mà nhỏ dần thành những tiếng xì xầm.
Tiểu nhị ngay lập tức tiếp đãi Vân Yến, khuôn mặt có chút khẩn trương.
Cũng không phải chỉ có mình tiểu nhị khẩn trương mà vài người có thực lực trong sòng bạc cũng ngừng lại hành động của mình, bình tĩnh âm thầm quan sát cô.
Gặp người có thực lực cao, bọn họ đương nhiên phải để ý một chút, hoặc là tránh xa hoặc là im lặng, nếu không rất dễ dính họa vào thân.
Thiếu nữ da trắng như ngọc, dung mạo diễm lệ bí ẩn khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Vân Yến không để ý đến ánh mắt của bọn họ, nhìn sang tiểu nhị, phong thái tự tin mà lãnh đạm rất thu hút ánh nhìn.
Tiểu nhị giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: "Cô nương đây là?"
"Đánh bạc." Vân Yến cong khóe môi, đáy mắt hiện lên ý cười.
Mỹ nhân cười làm cảnh vật cũng theo đó mà hài hòa không ít.
Vài người nhìn thấy nụ cười ấy liền ngây người, không thể không nói rằng vị cô nương này rất đẹp.
Đã khuynh nước khuynh thành lại còn có thực lực, hiển nhiên là không phải người bình thường.
Không thể trêu, không thể trêu.
"Cô nương, trước tiên muốn vào sòng bạc phải nộp ba linh thạch hạ phẩm."
"Đắt như vậy?" Vân Yến nheo mắt, giọng nói không rõ cảm xúc.
"Giá này được tính là phổ thông rồi cô nương, không đắt." Tiểu nhị cẩn thận nói.
"Hai linh thạch hạ phẩm." Vân Yến vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
"Hai linh thạch... có chút ít." Tiểu nhị nuốt nước bọt nhưng cũng không dám trực tiếp đuổi cô ra ngoài.
Thực lực của người này, bản thân tiểu nhị đã cảm nhận được vài phần, nếu đắc tội sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sòng bạc, lúc đó ông chủ có lẽ sẽ đuổi hắn.
Vân Yến híp mắt nhìn mấy viên linh thạch trong tay mình.
Lúc nãy chỉ hái có ba bốn chiếc lá, không có hái nhiều như vậy, nếu bây giờ đóng hết cho cái sòng bạc này, thì vào trong cũng không thu lại được bao nhiêu.
Biết mọi người kiêng kị mình, Vân Yến quyết định lấy thực lực chèn ép cho nhanh.
Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, việc Vân Yến làm chẳng qua là một chuyện xấu trong vô vàn việc xấu.
Đây là suy nghĩ hiện tại của cô, còn lúc sau thì chưa chắc.
"Vậy một linh thạch đi, vừa đủ đó." Vân Yến vứt một viên linh thạch vào tay tiểu nhị sau đó liền nhanh chân bước đi vào trong, không để cho tiểu nhị có thời gian phản ứng lại.
Tiểu nhị: "..."
Vân Yến vừa vào sòng bạc được mười lăm phút đã nhàn nhã bước ra, trong tay là một bịch to linh thạch.
Đám người bị cô lột sạch linh thạch từ đầu đến cuối luôn trừng mắt nhìn cô nhưng không ai dám ra chắn đường, bởi Vân Yến vốn không chơi xấu, là do bọn họ xem thường cô cho nên mới thua thảm hại như vậy.
Vậy nên người đời mới có câu không nên nhìn vẻ ngoài mà đánh giá người đó.
Kiếm được tiền, trong lòng Vân Yến liền vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến ở đây không có chocolate, vẻ mặt cô lại khôi phục lại lạnh nhạt.
Đã đến gần quan tài, Vân Yến liền thấy có vài người xoay quanh, phỏng chừng là bị nhan sắc của Khải Đồ mê hoặc, tiếc là kết giới của cô không dễ phá cho nên bọn họ cứ mãi đứng quanh như đám ruồi vo ve không ngớt.
Đặc biệt trong đám người có một nữ nhân cùng hai nam nhân nhan sắc nổi bật như hạc trong bầy gà, đặc biệt là cái ánh sáng trên đầu của nữ nhân kia làm cho Vân Yến có chút dự cảm không tốt.
"Vân Yến, đó là con gái cưng của thiên đạo cùng hai lốp xe dự phòng." 333 nhắc chở cô.
"Lốp xe dự phòng?" Vân Yến giật giật khóe miệng, ánh mắt lại biến hóa, "Vậy là nam chính chưa lên sàn sao?"
"Đúng rồi nha, nữ chính là nhan khống, trước khi gặp nam chính thì đã sớm có một dàn lốp xe dự phòng nhan sắc tuyệt trần rồi." 333 ngưng lại một chút, "Nếu bây giờ cô ta đã gặp Khải Đồ, chỉ sợ là..."
"Sợ gì? Sợ nữ chính bị Khải Đồ mê hoặc liền vứt bỏ nam chính sao?" Vân Yến lạnh nhạt nói.
333 không chút khách khí nói, "Đúng vậy Vân Yến, thiên đạo sẽ sớm cho Khải Đồ luân hồi, cô mau dẫn hắn đi đi, cách xa bọn họ một chút."
Với tư cách của một người bảo hộ, Vân Yến nhanh chóng lên sàn.
Cô mà không nhanh chóng xuất hiện chắc là nữ chính sẽ dùng pháp bảo thần khí gì đó phá vỡ kết giới sau đó biến Khải Đồ thành một bánh xe dự phòng?
Nguyệt Phong một thân bạch y cao ngạo mà lãnh đạm, tóc đen theo gió tùy ý mà phấp phới, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn rất xứng với cái danh nữ chính. Nàng ta phóng tầm mắt lên nhìn người phía trong kết giới, miệng cười như không cười, đáy mắt hiện lên vài phần kinh diễm.
Nam nhân bên cạnh nàng ta người thì lạnh nhạt vô tình, người lại ôn nhu ấm áp, chỉ số nhan sắc cũng được tính là cao, cả ba người bọn họ khí chất bất phàm nhìn sơ qua cũng đã biết không phải người thường.
Nhưng trong mắt Vân Yến thì ai cũng như nhau, chỉ là nam nữ chính có phần chói mắt hơn vì cái quang hoàn trên đầu bọn họ.
Là rất chói mắt mới đúng.
"Thỉnh mọi người thu lại ánh mắt thèm khát nha." Vân Yến tiến lên một bước, giọng nói có vài phần mỉa mai.
Nghe Vân Yến nói vậy, mọi mọi người ngay lập tức lui ra, cuối cùng chỉ còn Nguyệt Phong cùng hai lốp xe sự phòng.
Nguyệt Phong hơi ngẩng mặt, lạnh nhạt nhìn cô, đáy mắt lại hiện lên thêm phần kinh diễm cùng vài tia sáng.
"Cô là?"
Vân Yến: "..."
Đột nhiên bị nữ chính nhìn với ánh mắt như vậy, Vân Yến có phần vô ngữ.
Ánh mắt của nữ chính hình như có phần thích thú cùng vui vẻ?
Hay là do cô tự xem trọng mình quá rồi?
"Ngươi nói chuyện không có chủ ngữ vị ngữ như vậy, không sợ bị đánh chết sao?" Vân Yến trợn mắt, phá vỡ kết giới, nhanh tay ôm cả quan tài đặt lên vai, "Đi trước, hẹn không gặp lại."
Một lần dã ngoại lại gặp tận hai người đẹp, Nguyệt Phong khẳng định là không buông tha dễ dàng. Nàng ta rất nhanh liền đi đến trước mặt Vân Yến cùng hai nam nhân kia.
Nguyệt Phong ưu nhã mở miệng.
"Chờ chút."
Vân Yến lạnh khuôn mặt, không vui hỏi Nguyệt Phong, "Ngươi xem trọng ta hay sao?"
Bị chất vấn, Nguyệt Phong cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ hào phóng đáp, "Đúng vậy, không những cô mà ta còn xem trọng cả người nằm trong quan tài."
Vân Yến cười nhạt, ánh mắt nhìn Nguyệt Phong như nhìn kẻ đang diễn trò hề.
"Ngươi, không xứng."
Nguyệt Phong: "..."
Đột nhiên nghe mỹ nhân nói lời này, nàng ta cảm thấy rất quái lạ.
Rất rất quái lạ.
Đại khái trước giờ toàn là mình chê người khác, không có vụ người khác chê mình cho nên Nguyệt Phong có phần không vui.
Nói xong, Vân Yến cũng không quên phóng tầm mắt lướt qua cả ba người, nhưng nhìn kĩ nhất vẫn là Nguyệt Phong.
"Kết Đan trung kỳ?" Vân Yến xốc mi mắt nhìn nàng ta, đôi mắt tinh triệt mà xinh đẹp ánh lên hình bóng của Nguyệt Phong.
"Vậy thì sẽ bị ta đánh chết đó, mau tránh ra."
Nghe Vân Yến nói như vậy, sắc mặt của Nguyệt Phong liền biến đổi, không những thế mà hai nam nhân bên cạnh nàng ta lại nhìn cô với ánh mắt đầy đề phòng.
Chắc là sợ cô làm hại đến Nguyệt Phong đi?
Tuy Nguyệt Phong là Kết Đan trung kỳ nhưng hai nam nhân bên cạnh cô ta một người Nguyên Anh kỳ, một người Hóa Thần kỳ.
Cấp bậc tu luyện ở vị diện này chia làm chín bậc và ba cảnh giới.
Hạ cảnh giới gồm năm bậc: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh - Hóa Thần.
Trung cảnh giới gồm ba bậc: – Luyện Hư – Hợp Thể – Đại Thừa
Cuối cùng là Độ Kiếp phi thăng thành tiên.
Ở vị diện này người phi thăng thành tiên không thiếu, nhưng Nguyên Anh và Hóa Thần kỳ vẫn được xem là cao thủ. Với cả Nguyệt Phong cũng còn rất trẻ đã Kết Đan, thật sự là một tiểu thiên tài.
Nhưng Nguyệt Phong lại là nữ chính, tu vi của bản thân chắc chắn đã được ẩn giấu bằng pháp khí nhưng Vân Yến lại có thể nhìn ra mà vạch thẳng mặt, Nguyệt Phong tất nhiên sẽ kiêng kị.
Nếu Nguyệt Phong kiêng kị Vân Yến, vậy thì càng tốt. Nàng ta sẽ không dám tìm đến Khải Đồ, thiên đạo cũng sẽ không tận diệt hắn.
Trừ trường hợp Nguyệt Phong cảm thấy bị cô sỉ nhục nên muốn tìm Khải Đồ trả thù nha.
Trường hợp này thật ra có khả năng khá cao.
Thực tế thì sau khi nghe Vân Yến nói vậy, Nguyệt Phong cùng hai nam nhân kia cũng ngoan ngoãn rời đi.
Nguyệt Phong còn chưa tính là cường đại, không thể tùy tiện đối phó với người có thực lực cao như cô.
Cũng coi như cũng có não.
Vân Yến liếc nhìn hướng Nguyệt Phong đi, sau đó đi thẳng đến Y Dược quán, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái và kiệt ngạo khó thuần.