Tiếng xì xầm không dứt vang lên khắp nơi, Khải Đồ lập tức rút tay áo mình từ tay Cung tiểu thư, nhanh chóng bước chân đi, bộ dạng có chút gấp gáp, mày đẹp cũng nhíu thật chặt.
Cung tiểu thư vốn định gọi Khải Đồ quay lại nhưng vừa thấy băng nhóm kia nàng ta liền ngậm miệng, sợ hãi chạy đi trước.
Dù Cung gia có giàu sang phú quý, quyền lực chăng nữa nhưng cũng không được va chạm với băng nhóm kia, phụ thân nàng ta đã dặn thế.
Nghe bảo đó là một nhóm người thờ phụng một tên ma tu cho nên võ công khá cao cường nhưng lại tà ma, chỉ sợ Khải Đồ lần này sẽ bị bọn hắn đánh đến chết chứ không thể anh hùng cứu mỹ nhân nữa.
Nghe Vân Yến kiêu ngạo như vậy, mặt sẹo không nề nà mà ngay lập tức xông lên đánh Vân Yến, nhưng vì thao tác không nhanh bằng cô, cho nên liền ở thế bị động, chật vật chống đỡ từng đòn của cô.
Vân Yến không dùng kiếm, chỉ dùng tay nhưng cô vẫn thuận lợi đánh tên mặt sẹo sống dở chết dở. Thấy bọn thủ hạ cũng tiến đến, cô tiện tay xử luôn cả bọn.
Cuối cùng cả đám cũng nằm liệt một chỗ, rên ư ử,Vân Yến như thường lệ mà lấy kiếm ra, nhanh tay đâm xuống đầu của mặt sẹo nhưng rất nhanh liền bị Khải Đồ cản lại.
"Nữ thí chủ, giết người vốn không phải chuyện nên làm." Khải Đồ dùng tay chắn mũi kiếm của cô, mũi kiếm vốn sắc bén cho nên tay hắn liền bị kiếm đâm một đoạn tuy không sâu nhưng cũng đủ để máu túa ra như nước.
Khuôn mặt Khải Đồ có chút tái nhợt vì mất máu, môi cũng trắng bệch nhưng tất cả lại không làm ảnh hưởng đến dung mạo cửa Khải Đồ ngược lại khiến cho nhan sắc của hắn thêm vài phần yếu nhược thanh nhã.
"Đúng vậy nha, đó là chuyện đáng mừng." Vân Yến cong môi nghiêng đầu nhìn Khải Đồ, chế nhạo một tiếng, "Đáng mừng cho thế gian khi đã vơi bớt vài tên sâu bọ."
Nghe vậy Khải Đồ khẽ lắc đầu, đẩy thanh kiếm của Vân Yến ra, hắn nhẹ giọng nói, "Thí chủ, chúng ta đi thôi."
Nói xong Khải Đồ cũng không cho Vân Yến phản ứng liền kéo cô đi mất.
Vân Yến tuy không vui nhưng hiện tại cũng không biểu hiện quá rõ.
Khách hàng đang bị thương, cô nháo nhào cũng chả được gì.
Trước khi đi Vân Yến cùng không quên liếc nhìn đám mặt sẹo, ánh mắt chứa mang theo chết chóc khiến bọn chúng không rét mà run.
Mọi người trong chợ còn chưa hoàn hồn lại, khi nhận ra thì người đã đi mất. Việc Vân Yến đánh bại bọn mặt sẹo dễ dàng ngay lập tức truyền ra khắp thị trấn.
Đi được một đoạn khá xa, Vân Yến mới giật tay mình ra khỏi bàn tay nhuốm máu của Khải Đồ.
"Hòa thượng à, ngươi bao dung tốt bụng không có nghĩa là ta cũng phải bao dung tốt bụng." Vân Yến cười mỉa mai, lấy khăn ra lau máu đỏ trên tay mình.
Hành vi của Khải Đồ thật sự làm Vân Yến tức muốn ọc rượu.
Má nó!
Có thể để bà đây giết chết bọn nó rồi giảng đạo hay không?
333: "..." Cô giết rồi thì người ta giảng đạo làm gì?
Khải Đồ rũ mi, thực ôn tồn đáp, "Thí chủ, họ vẫn chưa làm gì ngài, có thể tạm bỏ qua, không cần phải dính dáng đến chết chóc, nghiệp kiếp này đều là nhân quả của kiếp sau."
Nghe vậy, ý cười trong mắt Vân Yến liền nồng đậm.
"Ta không luân hồi, cũng không có thứ gọi là quả báo." Vân Yến ngừng lại một chút, lên giọng cảnh cáo, "Hòa thượng, ta bảo hộ ngươi nhưng chuyện ai nấy giải quyết nếu ngươi lại một lần nữa xía vào chuyện của ta thì ngươi đừng nghĩ luân hồi."
"Thí chủ, việc này là ta sai, nhưng ngài nghĩ xem..." Khải Đồ nhấp môi, có ý định nói tiếp nhưng lại bị cô chặn họng.
"Bọn hắn giết người hiếp dâm đều làm, không những không biết tội của mình mà còn tiếp diễn như vậy. Hòa thượng như ngươi lại muốn *tha độ bọn hắn sao?" Vân Yến dường như rất không vui, liên tục tìm chỗ để bới móc Khải Đồ.
*Tha độ: độ người khác, độ chúng sinh. Khi tỉnh ngộ rồi, khi đắc Đạo rồi thì ra đi giúp cho người ta tỉnh ngộ - giải sự mê lầm, lạc lối.
Thật ra Vân Yến bị Khải Đồ chọc tức muốn điên rồi nhưng cô cảm thấy bản thân nhịn quá giỏi cho nên mới không trói Khải Đồ ném xuống sông.
Nhịn một chút nữa là không sao rồi!
Nghe Vân Yến nói, ánh mắt Khải Đồ hơi sáng lên, "Vậy thí chủ, ta sẽ tha độ bọn hắn, thí chủ cứ ở nơi đây, không cần phải theo ta, xong chuyện lại gặp nhau tại đây."
Nói rồi Khải Đồ liền đi lại vào làng, thong dong tự tại, bóng lưng đều mang một loại nghĩa khí, thanh lãnh.
Thấy vậy Vân Yến cũng mặc kệ hắn, cô nhảy lên một cái cây cổ thụ nọ tiếp tục uống rượu.
Ha hả, cô dám cản hắn sao?
Dù sao Khải Đồ võ công không quá tệ cũng là dạng cao thủ trong vị diện này, hắn có đối đầu với bọn kia hẳn là sẽ không chết.
Vì sao Vân Yến biết? Tất nhiên là lần trước Khải Đồ đi đưa chăn cho Vân Yến, còn đứng nhìn cô một hồi lâu mà cô không nhận ra ngay là hiểu rồi đấy?
Sau khi thấy tâm trạng Vân Yến đã đỡ hơn, khuôn mặt cũng không như trước âm trầm, 333 mới bắt đầu ngoi lên nói chuyện.
"Vân Yến... Khải Đồ là người tu phật, đương nhiên sẽ không thích chết chóc ngược lại thương xót chúng sinh, cho nên cô không cần nghĩ xấu về hắn." 333 nghĩ nghĩ sau đó nói thêm, "Hắn chỉ muốn tốt cho cô thôi."
"Tốt cho ta? Ngươi thì hiểu gì? Hắn yên phận đi tiếp mới là tốt cho ta." Vân Yến không mặn không nhạt đáp.
333 cảm thấy rất đau tim.
Hai người này như chó với mèo, ở cạnh nhau là cãi nhau. Nó không biết khi nào nhiệm vụ mới hoàn thành nữa.
333 lại nhắc đến Khải Đồ làm Vân Yến tức đến muốn ọc rượu, cô lại tự an ủi mình.
Được rồi, chỉ cần xong nhiệm vụ lần này là cô không cần phải dính líu đến bọn người tu đạo nữa.
Sau này mà có nhiệm vụ liên quan, Vân Yến thà nhịn chocolate chứ cũng sẽ không làm.
_
Trời dần sầm tối, Khải Đồ cũng chưa trở lại, 333 lại kêu réo không ngừng làm cho Vân Yến có chút khó chịu.
"Hắn không trở lại chứ có chết đâu, ngươi lo lắng làm gì?" Vân Yến hừ lạnh, đáy mắt là một khoảng âm trầm lạnh nhạt.
Hiển nhiên là Vân Yến chả quan tâm đến sống chết của Khải Đồ.
"Làm sao cô biết được hắn không chết chứ! Vân Yến à mau đi đi mà, mau tìm hắn đi nha." 333 tức đến muốn khóc òa, "Hắn đã chết thì nhiệm vụ liền thất bại đó."
"Thiên nhãn cho ta biết hắn còn sống, ngươi không cần lo." Vân Yến chỉ vào mắt mình.
Nghe vậy 333 liền an tâm hẳn, giọng nói cũng dịu đi, "Thật sao?"
Vân Yến không đáp, tất nhiên là cô nói dối rồi, chỉ có đồ đần mới tin cô.
"Nữ thí chủ, ta đi thôi."
Tiếng của Khải Đồ từ phía dưới vọng lên, âm thanh mang theo chút mệt mỏi.
Nhìn xuống phía dưới, Vân Yến liền thấy Khải Đồ vẫn một thân bạch cà sa sạch sẽ, dung mạo vẫn tuyệt diễm, nhưng ánh mắt đều mang một tia mỏi mệt, hẳn là tha độ bọn kia rất tốn sức.
Thấy Khải Đồ như vậy, Vân Yến liền vui vẻ.
"Trời đã sắp tối rồi, ngươi muốn ngủ ở Khách Điếm hay ngủ ngoài đường?" Vân Yến cũng không nhảy xuống, tay chống cằm hỏi Khải Đồ.
Nghe vậy Khải Đồ cũng chỉ cong cong môi, đáy mắt mang theo lạnh nhạt, "Tùy ý thí chủ đi."
"Ta không ngủ, ta muốn đi tiếp, ngươi chịu được sao?" Vân Yến cong môi, lời nói tràn đầy ác ý.
Tất nhiên sau khi tha độ bọn mặt sẹo, Khải Đồ đã tiêu hết sức lực, hắn vốn chưa từng rời chùa, nay lần đầu rời chùa đã gặp bao nhiêu rắc rối, Khải Đồ khẳng định có phần không chịu nổi.
Nhưng là Khải Đồ cũng không có than vãn hay cáu gắt, vẫn luôn một mảnh hòa ái bình đạm.
"Thí chủ quyết định vậy thì đi thôi." Khải Đồ không phản bác cô mà cam chịu tiếp nhận.
Thấy vậy ánh mắt Vân Yến liền sắc bén thêm.
Hắn làm như vậy để làm gì chứ? Rốt cuộc là vì sao hắn phải nhận phần thiệt về mình, Khải Đồ hoàn toàn có tư cách đề nghị cô mà?
Trừ khi Khải Đồ đã biết Vân Yến không thích hắn, đang làm khó mình cho nên hắn mới lùi một bước để nhường nhịn cô.
Ha hả.
Quả nhiên là người từ bi bao dung không chịu nổi.
Ngay cả Vân Yến cũng không chịu nổi vì thế nên cô quyết định cải tạo, giúp Khải Đồ ăn khổ sau đó giúp hắn trưởng thành hơn.
Nghĩ vậy, đáy mắt cô liền hiện lên vài phần giảo hoạt.
333 mà nghe được, chắc chắn sẽ tức cười.
Rõ ràng là cô tìm cớ chỉnh Khải Đồ, lại viện cớ chính nghĩa như vậy làm gì?
Dưới tán cây, thiếu nữ cười như không cười, khóe mắt đều mang một loại ác ý nồng đậm, cô như ma quỷ đang vui vẻ khi bản thân được trêu chọc con người.
Ngược lại thiếu niên bên dưới như Phật sống, điềm nhiên mà nhìn thiếu nữ, con mắt trong suốt không tạp chất, cũng không có cảm xúc gì, bình lặng yên ả như làn nước mùa thu.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, nhưng không ai biết suy tính của nhau.
Người thì tìm cách chỉnh người kia, ác ý hiện rõ.
Người còn lại thì quyết định tìm cách tha độ người nọ, giúp người nọ vơi bớt sát khí cùng tiêu giảm chết chóc.