Ánh hoàng hôn đỏ rực lãng mạn xuyên qua cửa kính trong suốt nằm trải dài dọc cầu thang.
Từ trên cầu thang một thân ảnh mảnh mai chầm chậm đi xuống, tóc nâu tùy ý thả phía sau, váy hoa nhí màu be thập phần giản dị cùng môi hồng căng mọng tựa như quả dâu tây nhỏ.
Màu đỏ rực lửa của hoàng hôn như lưu luyến, cố ý thả mình bao lấy sườn mặt thanh tú của cô, khiến cho sự đơn thuần của khuôn mặt cô được bật lên giữa không gian tịch mịch.
Bạch Nhược Đông nheo mắt, quanh chóp mũi xuất hiện một loại mùi hương nhè nhẹ quen thuộc thoang thoảng mùi cỏ hoa khiến hắn không khỏi có chút thất thần, nhưng thất thần cũng chỉ trong giây phút.
"Liên Tích tiểu thư tiếp khách cũng thật độc đáo, để khách chờ hơn nửa ngày mà trong lòng cô không hổ thẹn sao?" Bạch Nhược Đông nhàn nhạt lên tiếng.
"Ồ, tôi quên mất." Vân Yến tùy ý bịa một lý do để đáp lại.
Cô lười nói chuyện với cái thứ nhạt nhẽo này.
Bây giờ Vân Yến chỉ muốn chạy thật nhanh đi làm nhiệm vụ rồi an nhàn sống qua ngày chờ cái thứ hệ thống kia về nhận người.
Tựa hồ như nhận thấy sự mất kiên nhẫn ở cô, trong lòng Bạch Nhược Đông cũng có chút xao động, nhưng rất nhanh liền bị hắn đè ép xuống.
Rốt cuộc cô cũng là một nhiệm vụ giả, muốn nhớ đến hắn là một điều khá bất khả thi.
Dù sao cũng đã trải qua hơn ba ngàn vị diện, cái tên 'Bạch Nhược Đông' này hẳn là cô đã gặp qua vô số lần đi, vì thế mà mới không nhận ra hắn là ai.
Càng nghĩ đáy mắt hắn lại càng thêm âm trầm cô tịch, tựa như một cục đá chán ghét cuộc đời, không muốn tiếp xúc với một ai.
Thực ra nãy giờ Bạch Nhược Đông là nghĩ nhiều, Vân Yến chỉ là mất một đoạn trí nhớ khá nhiều, trong đó bao gồm khoảng thời gian bắt đầu ký kết hợp đồng với 000 cho đến lúc 000 bị dính virus mà tạm thời ngắt kết nối với cô.
Vì thế nên khi gặp lại Bạch Nhược Đông, Vân Yến cũng không có một chút ấn tượng.
Thật ra phía trước cô vẫn luôn thấy hắn khá quen thuộc, nhưng sau khi xảy ra vô số chuyện cô đã quên luôn cái điểm này.
Trí nhớ của Vân Yến vẫn luôn rất tốt, sách đọc qua một lần liền nhớ kĩ, tốc độ cũng rất nhanh, khả năng tiếp thu như vận tốc của ánh sáng, bất quá đọc nhiều sách cũng không khiến cho Vân Yến có điểm ôn nhu thành thục như bao người.
Đại khái là cái máu lạnh nhạt thần kinh pha lẫn chút thiếu EQ đã thấm vào máu, Vân Yến không thể thay đổi được bản chất của mình.
Tuy vậy Vân Yến vẫn có thể nhận ra là tâm trạng của Bạch Nhược Đông đang dần chùn xuống, cô cũng không thèm để ý, chầm chậm đi xuống lầu, cho đến khi ngồi thẳng vào bàn, nhận thấy đối phương vẫn chưa hết thất thần, cô vỗ nhẹ mặt bàn.
"Vậy anh đến đây có chuyện gì hay không Bạch tổng?" Vân Yến tùy ý khoanh hai tay lại, lười nhác lên tiếng.
Vừa bị Vân Yến đánh thức khỏi những dòng suy nghĩ, Bạch Nhược Đông có chút giật mình, hắn từ tốn đáp, "Cũng không có gì, thực ra chỉ muốn mời cô một bữa cơm."
Nghĩ nghĩ Bạch Nhược Đông lại thêm một câu, "Là buổi ăn sáng."
Bị nói móc Vân Yến thật ra cũng không có tức giận, cô hơi mỉm cười, âm thanh lại hiện rõ gai góc, "Đợi chờ một mỹ nhân như tôi chính là diễm phúc của Bạch tổng."
"Cô tự đánh giá mình quá cao rồi." Bạch Nhược Đông liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không mang ý khinh thường hay mỉa mai.
Vân Yến rất vui vẻ đáp lại, "Nếu tôi xấu xí, Bạch tổng cũng sẽ không mời tôi đi ăn sáng đi?"
"Sẽ."
"Ồ, vậy là anh quan tâm đến mấy cái đảo vàng của tôi rồi sao Bạch tổng?" Vân Yến nhướng mày, con ngươi chứa toàn ý cười.
"Miệng mồm lanh lẹ như vậy, nếu tôi không biết cô là Liên đại tiểu thư, chắc sẽ nhận nhầm cô là người bán hàng đa cấp." Bạch Nhược Đông không chút khách khí nói thẳng ra, nhưng ngữ khí lại ẩn chứa vài phần đùa giỡn.
"Đúng vậy, ngoài làm nhà thiết kế thời trang, tôi còn bán đảo vàng, vài miếng sắt vụn nữa, Bạch tổng nếu cần có thể liên hệ tôi." Vân Yến trên miệng luôn treo nụ cười, nhưng âm thanh thật lạnh nhạt.
"Bất quá đã chiều tối rồi, cũng không thể ăn sáng được, Bạch tổng vẫn là về nhà xử lý công việc đi, chị Tươi tiễn khách hộ em."
Vân Yến miệng mồm sắc bén, rất nhanh liền lên tiếng đuổi người.
Chị Tươi tuy có chút rối rắm, nhưng vẫn nghe theo lời cô mà cẩn thận lên tiếng với Bạch Nhược Đông, "Bạch tổng, tôi tiễn ngài."
"Không thể ăn sáng thì ăn tối, gần đây chẳng phải có một cửa hàng tiện lợi mới mở hay sao?" Bạch Nhược Đông không đáp lại chị Tươi mà tiếp tục nói với Vân Yến, "Ở đấy là chi nhánh của công ty thuộc tài sản của tôi, chocolate mới nhập về, rất lạ và ngon."
Ban đầu Vân Yến đã há miệng định từ chối nhưng nghe đến chocolate, đôi mắt cô hơi cong lên, dường như có chút kinh ngạc.
"Bạch tổng thân phận cao quý như vậy, đến cửa hàng tiện lợi có phải là đang hạ thấp giá trị bản thân mình hay không?" Vân Yến thật sự muốn trêu chọc Bạch Nhược Đông nên mỗi câu nói ra đều không có câu nào là không nhắm vào hắn.
Bạch Nhược Đông nghe vậy, ánh mắt không khỏi nhu hòa một chút.
"Dù sao cũng là một phần tài sản của tôi, với cả, có Liên tiểu thư đi cùng nên tôi cũng không quá để ý."
Vân Yến cảm giác mình vừa bị trêu chọc.
Cảm giác thật con mẹ nó kì quái.
Vân - thẳng nữ - Yến nhìn Bạch Nhược Đông càng lúc càng kì quái.
Nhận ra không khí ám muội này chị Tươi coa chút bất ngờ, ngay cả người hầu xung quanh cũng nhận ra giữa Vân Yến và Bạch Nhược Đông là một loại quan hệ không bình thường, nhưng vẫn chưa tới mức độ nào.
__________
Rốt cuộc thì dưới sự lôi kéo và mê hoặc của chocolate, Vân Yến cùng Bạch Nhược Đông cũng đã đi bộ đến cửa hàng tiện lợi mới mở gần nhà cô ấy.
Thật ra cũng không xa nhà cô lắm, chỉ là cái cục đá này đi một chút lại hỏi hỏi, lại chậm chạp khiến cho cả hai đi được mười lăm phút rồi chưa đến nơi.
Lúc cả hai đi, bầu trời đã sập tối, không khí ngoài đường vô cùng thoáng mát khiến cho khung cảnh dưới đèn đường vàng lại có chút lãng mạn.
Tiếng bước chân vang lên đều đều, hai bóng đen một cao một thấp đi cách nhau khoảng chừng nửa mét, nhưng đều là tuấn nam mỹ nữ khiến cho người qua đường không khỏi mặc định hai người là một cặp.
"Anh không định đi chậm mãi như thế này đâu nhỉ Bạch tổng?" Vân Yến nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Nhược Đông cũng không có trả lời, rũ mi tiếp tục đi, nhưng vì bị Vân Yến đả kích nên đi nhanh hơn lúc nãy một chút.
Đi một hồi Bạch Nhược Đông đã đi đến trước cửa hàng hiện lợi, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Vân Yến còn cách xa hắn một đoạn tương đối dài.
Khoảng một lúc sau Vân Yến mới chầm chậm bước đến, vẻ mặt có chút nghiêm túc mà vỗ vỗ vai Bạch Nhược Đông, "Chân dài thật tốt."
Bạch Nhược Đông: "..."
Vừa bước vào, nhân viên cửa hàng đã lập tức nghiêm trang cúi chào hai người, sau đó còn đem ra bàn cho họ một túi lớn các loại chocolate.
Tiện lại bỏ thêm một câu, "Chúc Bạch tổng và Liên tiểu thư vui vẻ."
Vân Yến nhướng nhướng mày nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn chocolate của mình.
Cô vui đến muốn khóc rồi.
Gần một ngày rồi mới được ăn chocolate.
Nhớ chocolate chết mất.
Nhìn Vân Yến ăn chocolate, Bạch Nhược Đông không tự chủ mà cong khóe môi, khiến cho toàn bộ khuôn mặt hắn có chút ôn hòa, mất đi vài phần lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Bạch Nhược Đông biết Vân Yến thích chocolate từ lâu lắm rồi.
Từ lúc Nhuận Ngọc mua loại kẹo kì quái từ ngoại quốc để tặng cho cô, Bạch Nhược Đông liền tìm hiểu là thứ gì.
Thật đáng tiếc là thời cổ đại khi ấy thông tin quá ít nên hắn vẫn chưa biết được, cho đến lúc trôi dạt ngàn năm đến thời hiện đại, hắn mới biết được thứ cô thích là chocolate.
Bất quá, hắn cũng không phải là thực thích chocolate, nhưng cô vui là được.
Tuấn nam mỹ nữ ở bên nhau làm khung cảnh thập phần hài hòa, nhưng vào mắt người khác lại thấy cay đôi mắt.
"Xin chào Bạch tổng, chị dâu, hai người hẹn hò thật vui nhỉ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, Vân Yến ngẩng đầu, lạnh nhạt quét mắt nhìn.
Thấy là người quen, Vân Yến cũng không ngại đáp lại, "Trước khi em rể tới."
Vương Thừa Vũ đen mặt nhìn Vân Yến, cổ họng không khỏi chua lét.
Dẫu sao Vương Thừa Vũ từng thích Liên Tích, đoạn tình cảm này không phải một hai câu là bỏ được.
Huống chi bây giờ Vương Thừa Vũ cũng là con cưng thiên đạo, một bạch nguyệt quang như Vân Yến hẳn sẽ là một cái bia đỡ đạn cho tình cảm tương lai của hắn với nhỏ nữ 'chính'.
Vì thế nên khi đi mua vài thứ đồ cho Cố Vi ở bệnh viện gần đây mà thấy cảnh tượng này, Vương Thừa Vũ vẫn có chút ít tức giận.
Tức giận vì thấy nữ nhân từng là của mình đi với nam nhân khác.