"Vậy còn anh là ai?"
Bạch Nhược Đông không đáp ngay lập tức, đợi một lúc lâu sau, hắn mới trả lời, nhưng câu trả lời cũng qua loa không kém.
"Tôi là người quản lý vị diện, cô cứ biết vậy là được rồi, biết nhiều lại mau chết."
Vân Yến hơi nhướng mày, nhấc chân lên một cái, cả người liền bồng bột trôi nổi khắp không *****.
"**** cờ thật, tôi đang định chết đấy, chúng ta gặp nhau có lẽ là duyên phận rồi." Vân Yến vừa nói vừa cười nhạt, nụ cười vốn dĩ hồn nhiên, nhưng vì ác ý không biết từ đâu sinh ra khiến cho nụ cười liền có một ý nghĩa khác.
Bạch Nhược Đông lạnh nhạt không quan tâm đến lời cô gái, nhẹ nhàng búng tay một cái, cả người Liên Tích liền bị kéo ra khỏi giường, treo lên không trung lủng lẳng như con rối.
Liên Tích cũng cảm nhận thấy xung quanh mình dường như có thứ gì đó khang khác, liền chầm chậm mở mắt ra.
"Bạch tổng?"
Trước mắt là không gian to rộng, trắng xóa như tuyết, không có một dấu hiệu nào của sự sống khiến cho trong lòng Liên Tích lộp lộp lo lắng.
Bạch Nhược Đông như thần tiên đạm bạc, chầm chậm bước lên không trung, hình như dưới chân hắn là những bậc thang trong suốt được tạo ra bởi hắn.
Bộ vest đen dần dần tan biến đi trong không khí, trên người hắn bây giờ là bạch y trắng muốt, tóc đen gọn gàng lúc nãy cũng dài hơn và được búi lên tinh tế.
Môi hồng răng trắng, da như ngọc thạch, tóc mềm mại như dòng suối đen lấp lánh dưới ánh nắng, Bạch Nhược Đông trong một giây liền từ tổng tài bá đạo thành thần tiên mỹ nam.
Không khí lạnh lẽo ban nãy vẫn còn, cùng với giọng nói như băng của hắn vang lên khắp không gian, khiến người ta không rét mà run.
"Cô là gián điệp của ai? Chủ thần nào đã phải cô đến để phá vị diện này? Liên Tích?"
Đối mặt cùng với lời chất vấn kì lạ của Bạch Nhược Đông, Liên Tích không khỏi giật mình, khuôn mặt ngơ ngác vô cùng.
"Ý Bạch tổng là sao nhỉ?..." Liên Tích cẩn thận hỏi.
Bạch Nhược Đông cười lạnh, nhẹ nhàng lắc tay, thanh kiếm trắng muốt sắc nhọn liền nằm gọn trong bàn tay tinh tế mềm mại của hắn.
Ánh sáng từ kiếm phát ra đủ để chứng minh được rằng uy lực của nó không hề bình thường, ngay cả một người tầm thường như Liên Tích cũng có thể cảm nhận được.
Ngay lúc Liên Tích nghĩ mình sắp đi đời rồi thì Vân Yến lại xen vào.
"Không được làm vậy nha." Cô dùng tay không chặn kiếm, nhẹ giọng khuyên răn Bạch Nhược Đông như khuyên răn trẻ nhỏ.
"Không được làm? Cô là ai mà đòi ra lệnh cho tôi?" Bạch Nhược Đông cười lạnh, lắc kiếm một cái hòng thoát ra khỏi sự khống chế của cô.
Thế nhưng Vân Yến cũng không phải dạng vừa, cô hơi dùng sức, bẻ thanh kiếm lệch hẳn sang một bên, sau đó liền thu tay lại.
Thanh kiếm bị Vân Yến bẻ đến mức tan biến dầm trong không khí, thấy kiếm đã biến mất, Bạch Nhược Đông không nhanh không chậm tạo ra thêm một thanh nữa, chỉ là trông thanh kiếm này kém hẳn thanh lúc nãy.
Vân Yến giật mi mắt, kiếm ở đâu mà nhiều vậy?
Kiếm mà cứ như sắt vụn vậy, lắc tay một cái liền xuất hiện rồi.
Vân Yến suy nghĩ một chút, hai tay đặt ra sau lưng làm vẻ suy ngẫm về thân phận của mình.
"Thật ra tôi là chủ thần của vị diện này đó, vì sa cơ thất thế tôi đã mất đi ký ức nhưng sức mạnh trong tôi vẫn còn, vì thế nên anh nên giúp đỡ tôi để được báo ân." Vân Yến vừa mở mồm ra đã nói bậy nói bạ, nhưng lời nói lại không hề lắp bắp chút nào.
Sau một hồi nói năng trôi chảy, Vân Yến đập tay, khẳng định lại một lần nữa, "Nếu anh không muốn bị đuổi việc thì mau dắt tôi ra khỏi chỗ này đi."
Bạch Nhược Đông bị chọc đến tức cười, hắn cũng không vạch trần cô, lạnh nhạt nói: "Đây là vị diện bị lỗi, mấy chủ thần thường rất ghét phải lui tới trừ khi nó quan trọng, nhưng mà nếu cô đã nói mình là chủ thần thì mau sửa lại vị diện này cho tôi xem?"
Vân Yến bĩu môi, vươn tay ra giữa không trung, phất nhẹ một cái, cả không gian liền có chút xáo động thay đổi.
Bạch Nhược Đông hơi bất ngờ, nhưng cũng không thể hiện cảm xúc ra quá lố.
Á đù...
Vân Yến bị bản thân mình làm cho bất ngờ.
Định làm màu thôi ai ngờ không gian thay đổi thật.
Không lẽ cô là chủ thần thật hả?
Có khi nào vì cô quá xinh đẹp và tài năng nên đã bị ám hại hay không?
Mất trí nhớ cũng thật phiền nha.
"Xem ra lời cô nói cũng không phải là hoàn toàn dối trá." Bạch Nhược Đông buông kiếm, ngưng lại hành động tra khảo Liên Tích.
"Nhưng mà cô nói tôi xem, có chủ thần nào vừa động vào sinh mệnh pháp tắc đã bị thương hay không?" Bạch Nhược Đông nheo nheo mắt, giọng nói đầy chất vấn.
"Ờ...có tôi." Vân Yến ngại ngùng che lại tay mình.
Bạch Nhược Đông: "..."
Lúc nãy khi ra tay nghĩa hiệp cứu người bằng cách bẻ kiếm, Vân Yến cũng không ngờ sinh mệnh pháp tắc trong kiếm đã làm cô bị thương, lòng bàn tay bị bỏng một mảng, da đỏ rực phồng lên trông như bóng nước, vô cùng gớm ghiếc.
Ở trạng thái linh hồn, khi bị thương cũng chỉ có thể về thành của nhiệm vụ giả hoặc là mua linh hồn lực từ các hệ thống, hoặc biện pháp cuối là mua từ những người buôn bán xuyên không gian.
Nhưng mà thật đáng tiếc cho cô, hệ thống thì mất tăm biệt tịch, vị diện này lại bị lỗi, cơ hội gặp những người buôn bán xuyên không gian bằng không.
Thật ra người xu cà na từ đầu đến cuối vị diện không phải là Liên Tích, mà chính là Vân Yến.
"Người tốt muôn đời gặp khó khăn, đừng hỏi nữa." Vân Yến làm vẻ trầm mặc.
Bạch Nhược Đông còn chưa kịp phản bác lại lời cô đã bị một cơn chấn động khủng khiếp làm té ngã giữa không gian, Liên Tích cũng không ngoại lệ, chỉ còn mình Vân Yến đứng vững chãi, dẫu không biết chuyện gì xảy ra.
"Không ổn, virus đuổi đến đây rồi." Bạch Nhược Đông nhăn mày, cố gắng trụ vững, trông có vẻ nặng nề.
Một bên hai người đang vật vã trước sự rung lắc mãnh liệt, bên còn lại người kia đang thoải mái trôi nổi, nhìn hai người họ chật vật, Vân Yến hứng thú hỏi thăm.
"Ê quản lý vị diện, virus rốt cuộc là gì vậy?"
"Virus có nhiều dạng, nhưng dạng chính thì có ba dạng. Đầu tiên là oán khí của con người quá nhiều tạo thành virus, thứ hai là vũ khí từ thời không khác đột nhiên xuất hiện làm mất cân bằng vị diện, thứ ba là có người cố ý phá vỡ tâm vị diện, người đó chính là virus. Ở trường hợp của vị diện này chắc là trường hợp thứ ba." Bạch Nhược Đông cũng biết một mình mình không thể làm gì, đành kể hết cho Vân Yến hòng định nhờ cô giúp đỡ.
Vân Yến ồ lên một tiếng rồi tiếp tục trôi nổi giữa không gian với bàn tay đau đớn và sắc đẹp mỹ miều.
Thật ra cô cũng chẳng biết nói gì thêm nên thôi kệ đi.
Cô tin tưởng người tốt muôn đời gặp chuyện tốt, ăn no ngủ kĩ, người xấu thì đi một chút là té là ngã.
Rầm-----
Lớp phòng vệ cuối cùng mà lúc nãy Bạch Nhược Đông tạo ra đã bị lủng một lỗ, sau đó toàn bộ vỡ ra thành từng mảnh.
Không gian trắng muốt chính là lớp phòng vệ ấy, không gian vỡ có nghĩa là không còn gì bảo vệ ba người.
Đồng thời cảnh bên ngoài cũng không phải là cảnh người qua lại như bình thường, mà là cảnh của những thứ gì đó lấp lánh giữa khung cảnh bầu trời đêm, có thể là ngôi sao, cũng có thể là tâm của vị diện khi đã bị phá vỡ thành từng mảnh.
Tiếng động quá lớn làm kinh động đến Vân Yến. cô giật mình, nhìn sang nguyên nhân đã tạo ra tiếng động to lớn này.
Âm thanh thiếu nữ ngọt ngào nhu mì, vô cùng bắt tai người nghe lọt vào tai cô.
"Yo, là người quen kìa, bà già họ chằn lửa Vân Yến nhỉ, lâu lắm rồi không có gặp nhau, còn nhớ nhau không thế."
Vân Yến: "???"