Trong tiếng nhắc nhở của Liên phu nhân, cửa phòng khách mở ra tạo nên một tiếng động không quá to, nhưng cũng đủ để cho mọi người biết rằng có người vào.
"Chào cha, chào mẹ, chào chị, con là Thừa Vũ, đến đây để chung vui cùng cả nhà."
Vương Thừa Vũ một thân vest đen đơn điệu, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lại pha chút dịu dàng, hắn đi cùng với Vương Âm, còn Liên Kỳ thì không biết mất tăm đâu rồi.
"Chào con rể." Liên lão gia cười ha hả đập đập vai Vương Thừa Vũ.
Vương Âm khi đi cùng với Vương Thừa Vũ thì rụt rè hơn hẳn, "Chào mọi người, cháu cùng anh hai đến chung vui cùng Liên Tích ạ."
"À đúng rồi, Liên Kỳ đâu? Mau kêu nó ra đây chào hỏi chị nó này, bé cưng Tiểu Tích mong chờ em gái lắm đấy, phải không Tiểu Tích?" Liên phu nhân vừa nói xong liền quay qua nhìn Vân Yến chằm chằm.
Cùng lúc đó đồng thời mọi người liền hướng mắt về phía cô, có lẽ trong đó cũng chỉ có một mình Vương Thừa Vũ là cố ý dời ánh mắt sang chỗ khác.
"Vâng, đúng vậy, con rất mong chờ em gái Liên Kỳ và cả em rể nữa, Vương Thừa Vũ." Vân Yến ngồi dậy mỉm cười, nhìn Vương Thừa Vũ, lại nhìn về phía đầy ẩn ý Vương Âm.
Vương Âm: "..." Đại nữ thần đang nhìn hắn với ánh mắt gì vậy? Vương Thừa Vũ đến cùng hắn là do anh ta đòi chứ bộ!
Oan ức quá nha Tiểu Tích!
Nếu không phải do Liên Kỳ kia chuẩn bị trang điểm các thứ quá lâu thì Vương Âm hắn đâu phải đi với anh hai đâu.
Ngồi với anh hai làm hắn áp lực muốn khóc luôn vậy đó.
Vương Âm cảm thấy ấm ức.
"Ừ, chị dâu, hân hạnh được gặp chị, hôm nay chị rất xinh đẹp, như đóa lưu ly trắng vậy." Vương Thừa Vũ hạ mi mắt, che đi cảm giác dằn vặt nơi đáy mắt.
May là hắn đã kịp thời biết tin hai chân Liên Tích mất khả năng di chuyển là phóng đại...
Nếu không thì hắn cũng không biết bây giờ hắn sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Vân Yến vẫn cứ mỉm cười, Vương Thừa Vũ vẫn cứ không chịu nhìn thẳng vào cô.
Không khí trong phòng khách bây giờ có chút ngượng ngịu, ngay cả hai người già như vợ chồng Liên gia cũng phát giác ra giữa con gái lớn và chồng của con gái nhỏ có gì đó.
Nhưng vì là người ngoài cuộc nên bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng quan sát biểu cảm của cả hai.
Con gái lớn đang cười? Như đang chế giễu, ánh mắt hoàn toàn là ánh mắt của một người ngoài đang xem kịch.
Còn chồng của con gái nhỏ thì một ánh mắt để nhìn con gái lớn cũng không có, nhưng khí chất lạnh lẽo vẫn giữ nguyên.
Cả năm người dường như hóa thành tượng, một câu nói cũng không có.
Chính lúc này, cửa phòng lại mở ra, một cô gái với mái tóc nâu như màu gỗ bước vào, đôi mắt màu nâu dịu dàng nhìn lướt qua Vân Yến, sau đó chạy đến gần Vương Thừa Vũ, ôm chặt cánh tay của hắn.
"Con chào bố mẹ, chào Tiểu Âm, và chị hai, xin lỗi vì con đã đến trễ ạ." Liên Kỳ lễ phép cúi chào mọi người, tay nhỏ vẫn khư khư nắm giữ cánh tay rắn chắc của Vương Thừa Vũ.
Vân Yến nhìn Liên Kỳ một lượt từ đầu xuống chân, hôm nay Liên Kỳ và Vương Thừa Vũ đều mặc đồ đen từ đầu xuống chân, trên tay còn mang nhẫn cặp và vòng tay cặp để chứng tỏ hoa đã có chủ, cũng như chủ đã có hoa.
Mà công nhận, nhìn gần còn thấy giống nguyên chủ hơn nữa.
Cũng dịu dàng hơn nguyên chủ.
Ánh mắt của Vân Yến ngưng lại ở phần cổ của Liên Kỳ, cô ta thế mà lại có sợi dây chuyền của Liên phu nhân dành tặng sinh nhật nguyên chủ năm mười lăm tuổi.
Vân Yến vươn tay về phía Liên Kỳ, dùng lực kéo sợi dây chuyền đó xuống, vì Liên Kỳ vốn yếu ớt nên khi bị Vân Yến làm vậy, cổ cô ta vì thế mà ửng đỏ lên, da cũng bị xước một ít.
"Mặc dù đồ cũ tôi không dùng nữa, nhưng tôi vẫn rất thích, nó cũng có rất nhiều kỉ niệm đối với tôi, vì thế mà em gái, có nhiều thứ đã không phải là của mình thì em có cố gắng đoạt lấy cũng vô ích mà thôi à." Vân Yến mỉm cười.
"Ai đưa sợi dây chuyền cho em vậy?" Vân Yến nghiêng đầu.
Liên Kỳ thật sự bị một màn này của cô dọa sợ rồi, cô ta run rẩy nhìn xuống mặt đất, giọng nói thút thít, "Em... em thấy đẹp, nên bố đã cho em, xin lỗi chị, em thật lòng không biết!"
"À, bố nhỉ." Vân Yến nhún vai, ném lại sợi dây chuyền vào tay của Liên Kỳ "Nếu là bố cho, thì con gái yêu như cô cứ nhận đi, vậy nha, dù gì cũng gặp mặt rồi, lát nữa đừng có phấn khích như lần đầu gặp tôi, ở đây không có phóng viên đâu, tôi dẹp hết rồi."
Vừa nói xong, Vân Yến đã nhanh chóng cầm lấy thanh chocolate trên bàn sau đó đi lại vào phòng trang điểm để lại những người vẫn còn bất ngờ với hành động của cô.
Liên Kỳ bị dọa đến mức gục vào lồng ngực Vương Thừa Vũ, cũng không rõ là có khóc hay không, hẳn là chỉ bị cô dọa sợ.
Vương Âm một câu bênh vực cũng không thèm nói, đối với hắn thì Liên Kỳ với hắn cũng đâu thân thiết gì với nhau đâu mà nói giúp.
Liên phu nhân bị Liên lão gia chọc cho tức chết, bà nhéo tai Liên lão gia, cười dữ tợn, "Cái ông già này! Đều là chuyện tốt mà ông bày ra đó! Tụi nhỏ chỉ vừa gặp nhau thôi mà đã có xích mích rồi, quả nhiên tôi nên bắt nhốt ông ở nước F cho ông làm việc ở đó cả năm mà!"
Liên lão gia cũng biết là mình có lỗi nên đành lặng im chịu mắng, nhưng khuôn mặt cực kì oan ức.
Vì Liên phu nhân chính là người tận tay chọn cho nguyên chủ sợi dây chuyền năm đó nên bà ấy nhớ rất rõ, vì thế mà khi thấy Liên Kỳ đeo vào cổ, bà ngay phút chốc đã sững sờ.
Chuyện chồng con làm cho bà đau đầu thật đấy!
Vương Âm nhìn về phía phòng trang điểm, nhân lúc không ai để ý liền lén lút chạy vào, Vương Thừa Vũ hướng mắt về phía Vương Âm đi, cũng không nói gì.
Phòng khách chẳng mấy chốc rối loạn thành một đoàn, tiếng khóc xen lẫn cùng tiếng mắng của Liên phu nhân vang lên khắp phòng.
_________
Vương Âm rất nhanh đã lẻn vào phòng trang điểm của Vân Yến xong, vừa quay người lại đã bị cô dọa đến muốn ngất.
"Tiểu Tiểu Tiểu Tiểu... Tích! Chân cậu lại chảy máu kìa!" Vương Âm la lên một tiếng thật to, làm cho tai của Vân Yến có chút khó chịu.
Vân Yến nhăn mày, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Vương Âm, gắt lên một tiếng, "Đừng có la lớn như vậy, mau khóa cửa lại cho tôi."
Vương Âm không hề suy nghĩ gì, chỉ mau chóng nghe theo lời Vân Yến mà khóa cửa lại.
Sau khi khóa xong cũng không quên đi đến gần Vân Yến, nhìn vào hai bàn chân nhỏ bị hai cây đinh cắm thẳng xuyên qua lòng bàn chân như chân cô đã bị đóng đinh, máu đỏ tươi từ đó ứa ra khiến cho căn phòng đều tràn ngập mùi máu.
"Tiểu Tích, tại sao tôi cứ rời cậu một chút là cậu lại có chuyện vậy?" Vương Âm căng thẳng nhìn cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Ờ, chắc do tôi đen đủi đấy." Vân Yến tùy ý trả lời, ngắm nghía hai bàn chân đã bị nhuốm đỏ của mình một chút.
Vừa vào phòng, Vân Yến định mở giày ra để có thể mát mẻ một chút mà ăn chocolate thì liền gặp phải tình cảnh này làm cho cô mệt mỏi.
Có chút tê tê.
Ừm.
Chỉ tê tê thôi.
Mới là lạ!
Bà mẹ nó, là con quỷ nhỏ nào đã dở trò với đôi giày cao gót và đôi chân xinh đẹp tuyệt vời của bà đây?
Hơi bị quá quách rồi đấy.
Rõ ràng lúc chọn giày bà đây kiểm tra thì không thấy điều gì bất thường cả.
Thôi được rồi, một lát nữa phải xinh đẹp cho con quỷ nhỏ nào đó tức chết mới được.
Dù gì lý do nó muốn cô thê thảm như thế này chẳng phải là vì nó muốn cô không thể xinh đẹp trong buổi tiệc của chính mình hay sao?
Ha hả.
Đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng kêu của Liên phu nhân ở bên ngoài, Vân Yến ngước lên nhìn Vương Âm, trách móc hắn một câu, "Cậu la to quá rồi."
Vương Âm: "..." Ừm, là hắn la to quá rồi.
Được rồi, tất cả là lỗi của hắn.
Là lỗi của hắn được chưa?
Ầm ầm ầm ----
Cửa bị đập liên tục không bao lâu đã ngưng lại, và bị ngã một mạch xuống mặt đất, tạo nên tiếng động vang khắp Liên gia.
Vân Yến giật khóe miệng, cố gắng lấy phần chân đầm che đi đôi chân của mình, nhưng chưa kịp che đã bị Liên phu nhân và Vương Thừa Vũ tới cản lại.
Được rồi.
Trong hoàn cảnh này thì tốt nhất là nên ăn một thanh chocolate để giữ bình tĩnh.
Ừm.
Đúng vậy.
Nói là làm, Vân Yến liền xé một thanh chocolate ra ăn, ăn xong mới chịu mở miệng, cô xem như mấy lời nói cùng câu hỏi của Liên bố mẹ và Vương Thừa Vũ là gió thoảng bên tai.
Liên bố mẹ/ Vương Thừa Vũ/ Vương Âm/ Liên Kỳ: "..."