"Nha đầu, ta thật ngưỡng mộ ngươi." Mộc Bối rầu rĩ thở dài.
Khuynh Diễm mỉm cười gật đầu: "Ta xinh đẹp lại tài hoa thế này, ngươi ngưỡng mộ là chuyện đương nhiên."
Mộc Bối: "..." Có biết xấu hổ không?
"Xì! Ai nói chuyện đó, ta là ngưỡng mộ vì sư phụ ngươi cho ngươi tự do. Ngươi có thể đi đường cùng mọi người, được công bằng thi cử, chẳng bù cho ta..."
Hàn Cảnh: "..." Tiểu sư thúc là đang ngưỡng mộ hay đang khoe khoang vậy?
"Ta thích được tự do, ta muốn tự mình phấn đấu, vậy mà lão sư phụ cứ luôn can thiệp." Mộc Bối chán nản nói tiếp.
"Chắc là thái sư thúc sợ tiểu sư thúc gặp nguy hiểm." Hàn Cảnh tâm lý trả lời. Hắn còn muốn được sư phụ bảo bọc mà không được đây này!
"Vậy sao Quân sư bá lại cho nha đầu lừa đảo ra ngoài?" Mộc Bối không phục.
"Bởi vì ta lợi hại." Khuynh Diễm lời ít ý nhiều. Hắn không dám quản ta, nếu không ta sẽ không giết hắn.
Mộc Bối: "..." Lợi hại thì sao? Mình cũng có thể lợi hại mà!
"Tiểu muội muội, lát nữa vào bí cảnh muội đi với ta, ta sẽ bảo vệ muội." Hàn Cảnh thấy đề tài quá bế tắc nên nói sang chuyện khác.
"Ngươi bảo vệ ta hay ta bảo vệ ngươi?" Nhưng Khuynh Diễm còn làm hắn thấy bế tắc hơn.
Hàn Cảnh: "..." Có thể đừng tổn thương nhau như vậy được không?
"Nha đầu đi cùng ta, ta bảo vệ ngươi!" Mộc Bối cũng muốn giành chức trách bảo hộ.
"Đúng vậy, muội đi cùng bọn ta đi." Hàn Cảnh lo lắng vô cùng: "Muội không thể bị loại, nếu không ta không có linh thạch chung cá cược..."
Mộc Bối liếc mắt nhìn qua, Hàn Cảnh lập tức đưa tay bịt chặt miệng.
Không thể nói tiếp, nói tiếp sẽ bị kiếm đâm!
——
Khuynh Diễm vừa vào bí cảnh liền lập tức tách khỏi Mộc Bối và Hàn Cảnh, cô còn phải làm đại sự, dẫn theo hai cái đuôi rất phiền phức.
Khuynh Diễm lật quyển sổ nhỏ trên tay, điểm qua một lượt họ tên những kẻ cược cô không thể vượt bí cảnh.
Bên cạnh mỗi cái tên còn có tranh minh họa, chỉ cần là chuyện liên quan đến tiền bạc, Hàn Cảnh đều làm vô cùng cẩn...
"Đó là cái gì?"
Giọng nói đột ngột vang lên, Khuynh Diễm suýt chút nữa ném luôn quyển sổ.
"Sư phụ?"
"Là ta."
Khuynh Diễm: "..." Không phải nói các vị sư phụ không được liên lạc với đệ tử trong bí cảnh sao? Quy định là để trưng à?
Sau đó Khuynh Diễm hoàn toàn chắc chắn, quy định là để trưng, bởi vì Quân Hoa không chỉ liên lạc với cô, mà hắn còn hiện ra trước mặt cô.
Đông Thanh Tông từ trên xuống dưới đều là một đám gian lận!
"Sư phụ vào đây làm gì?"
"Ta mang thức ăn cho ngươi." Quân Hoa chìa ra một túi giấy, bên trong có mấy cái bánh hình thù kì quái.
"... Ta đang tham gia khảo hạch, sư phụ muốn đầu độc ta?" Tâm tư mi sao mà tàn nhẫn quá vậy?
"Không độc." Quân Hoa bẻ một miếng bánh cho vào miệng mình làm mẫu: "Ăn được."
Khuynh Diễm: "..." Có thầy nào thấy học sinh đi thi lại chạy vào đưa đồ ăn cho học sinh ăn vụng không?
Mi đúng là sư phụ độc nhất vô nhị rồi.
Quân Hoa nhét túi giấy vào tay Khuynh Diễm, sau đó lại mở to mắt nhìn cô, chờ đợi.
Biểu cảm lãnh đạm đi cùng ánh mắt mong chờ, dáng vẻ này làm Khuynh Diễm có chút nhịn không nổi...
Mẹ nó sao lại đáng yêu như vậy!
Rốt cuộc hắn làm sao có thể bán manh bằng cái mặt đơ đó!
Da mặt lại mềm mềm...
Khuynh Diễm cọ ngón tay lên y phục.
"Ngươi ăn đi." Quân Hoa nhắc nhở.
Khuynh Diễm nhìn xuống đống bánh nát vụn, tâm trạng kích động đều hoàn toàn bay biến.
Là một minh quân, không thể bị sắc dụ! Thứ nát bép này ta từ chối ăn!
Một khắc sau.
Khuynh Diễm khoanh chân ngồi trên tảng đá, mặt không cảm xúc ăn bánh nát.
[Kí chủ quả nhiên là một minh quân.] Hệ Thống ngoi lên cười.
"Ý mi là ta không nên ăn, mà nên trực tiếp giết hắn?"
[...] Hệ Thống lẳng lặng chuồn đi.
Khuynh Diễm ăn xong, phủi tay đứng dậy, Quân Hoa nhanh chóng đi theo sau cô.
"Nếu có người phát hiện sư phụ, ta sẽ bị loại bỏ tư cách dự thi." Mi muốn mưu hại ta đúng không?
"Ta có thuật ẩn thân, bọn họ tu vi quá kém, không phát hiện được ta." Quân Hoa nói đến cực kỳ nghiêm túc, kỳ lạ là người nghe sẽ không thấy hắn kiêu ngạo, mà chỉ thấy hắn chân thành nói lên sự thật mà thôi.
Khuynh Diễm: "..." Đây là đẳng cấp cao nhất của nghệ thuật khoe khoang sao?
Chợt cô dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Mỗi lần hạc giấy truyền tin bị ta bóp nát, sư phụ dùng cách nào đưa hạc mới cho ta?"
"Thuật ẩn thân."
Khuynh Diễm bình tĩnh hỏi tiếp: "Có người bỏ đồ vật vào phòng ta, là sư phụ lấy đi?"
Quân Hoa gật đầu: "Ừ, ta trả lại cho Hoàng Hạc Tông."
Khuynh Diễm: "..."
Thảo nào hôm đó cô phát hiện có người động vào đồ trong phòng mình, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy thứ gì.
Sau khi Thường Lân chết, trưởng lão ở chỗ hắn lại phát hiện tà vật.
Cô còn tưởng kẻ chủ mưu đằng sau nhét vào để Thường Lân triệt để gánh tội, ai ngờ lại là kiệt tác của tên mặt đơ này.
"Phía trước có nguy hiểm, ta bảo vệ ngươi." Quân Hoa chậm rãi tiến lên.
Khuynh Diễm khoát tay từ chối.
"Sư phụ không cần bảo vệ ta." Thi cử thì phải đứng đắn trung thực! "Người giúp ta ẩn thân là được rồi."
[...] Đây là thái độ đứng đắn trung thực?
Suy nghĩ và hành động có thể thống nhất một chút được không?
Khuynh Diễm thản nhiên nhún vai. Có tài nguyên bên cạnh, kẻ ngốc mới không sử dụng.
Tiết kiệm sức lực, tiết kiệm tiền của, là phương châm sống mà quốc gia luôn kêu gọi!
***
Chúc các tiểu khả ái ngày lễ Quốc Khánh 2/9 vui vẻ!
Kì nghỉ hè đã kết thúc, năm học mới đến rồi, chúc mọi người bước vào một hành trình mới đầy phấn khởi, có thật nhiều bạn bè và làm quen lớp mới thuận lợi vui vẻ nha! ♡