Két!
Cửa sổ đẩy một tiếng mở ra, hai thân ảnh nhỏ nhắn từ bên ngoài nhảy vào.
"Tiểu sư tỷ, ngươi đi đâu vậy? Ngươi có ức hiếp ai... khụ, có bị ai ức hiếp không?" Nguyên Cát lo lắng hỏi.
Khuynh Diễm thong thả ngồi xuống: "Không việc gì."
"Môn quy thứ ba mươi bảy của Đông Thanh Tông, tiểu sư tỷ còn nhớ chứ?" Nguyên Cát đột nhiên nghiêm túc kiểm tra bài cũ.
Khuynh Diễm hoàn toàn mê man: "Đông Thanh Tông có môn quy từ khi nào?"
Nguyên Cát: "..." Tổ tiên Đông Thanh Tông sắp đội mồ sống dậy!
"A Cảnh, con nói đi." Nguyên Cát nhìn qua phía sau.
"Môn quy thứ ba mươi bảy, không được ỷ mạnh hiếp yếu." Hàn Cảnh ngẩng cao đầu, nghiêm túc đọc: "Mở ngoặc, nếu có quá khao khát ức hiếp thì phải tìm một nơi vắng vẻ, kín đáo hành sự, tránh bị bắt quả tang."
Khuynh Diễm: "..." Còn có thể loại mở ngoặc này?
Nguyên Cát quả quyết gật đầu. Chính là như vậy!
Làm gì thì làm, tuyệt đối không được để bị kẻ khác bắt gặp, thế mới dễ chạy tội.
Khuynh Diễm không muốn phát biểu, hội đa cấp đang mưu đồ tô đen cô.
Hệ Thống: [...] Nhưng vốn dĩ kí chủ còn đen hơn bọn họ.
Suốt một buổi chiều, Nguyên Cát say mê phổ biến môn quy dặn dò Khuynh Diễm hành sự cẩn trọng, chú ý ngôn từ lời nói.
Nguyên Cát giảng đến say mê, đợi đến khi ông nhìn qua, phát hiện Khuynh Diễm đã nằm ra bàn ngủ từ mấy đời.
Nguyên Cát: "..." Vậy nãy giờ ông tự tâm sự với chính mình hả?!
—
Hiển nhiên Nguyên Cát là độc thoại, bởi vì ông vừa tan lớp, Khuynh Diễm đã quăng hết cẩn trọng phép tắc đi đột nhập dãy trọ của Hoàng Hạc Tông.
Thời điểm đám hài tử lần nữa nhìn thấy cô, bọn họ đều sợ đến liên tục giơ tay thề chết trung thành với cô.
Nhưng Khuynh Diễm vốn không định làm gì bọn họ, cô chỉ muốn tìm thiếu niên hỏi chuyện hắc khí. Luôn cảm thấy thứ kia rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Mấy tiểu hài tử nói đã cả ngày không nhìn thấy thiếu niên, họ đều ngầm hiểu hắn bị cô giết chết giấu xác rồi.
Khuynh Diễm: "..." Nhìn ta giống loại người độc ác vậy sao?
Hệ Thống: [...] Đâu có, kí chủ còn độc ác hơn như vậy nhiều.
Khuynh Diễm đi một vòng không có thu hoạch, mệt mỏi về phòng ngã ra giường, quyết định ngủ một giấc rồi tìm hiểu sau.
Nhưng nằm chưa được hai giây cô đã lập tức ngồi dậy, nghi hoặc nhìn về phía bục gỗ đối diện...
——
Cốc cốc cốc!
Nửa đêm, Khuynh Diễm đang ngủ thì bị người gõ cửa.
Cô phiền chán lăn mấy vòng, không muốn phản ứng, nhưng tiếng gõ vẫn không dừng lại, càng về sau càng dồn dập gấp gáp.
Khuynh Diễm bực bội đứng dậy, đá tung cửa: "Nửa đêm ồn ào cái gì? Cháy nhà hay chết người?" Mẹ nó không biết làm phiền giấc ngủ người khác là thiếu phép tắc sao!
"Ngươi... Quả nhiên hung thủ là ngươi!" Một trưởng lão đột nhiên phẫn nộ gào lên.
Khuynh Diễm: "..." Hung thủ cái gì? Ta mộng du đi giết người à?
"Trần trưởng lão, ta biết ông vì cái chết của đệ tử mà thương tâm, nhưng không thể chưa hỏi rõ ràng đã định tội cho tiểu sư tỷ ta." Nguyên Cát tiến lên đỡ lời.
"Nếu nàng ta không phải hung thủ, vậy tại sao chúng ta còn chưa nói gì, nàng ta đã biết chết người?" Trần trưởng lão khó chịu chất vấn.
"Nói hai chữ "chết người" liền có tội?" Khuynh Diễm ngạc nhiên: "Ông cũng vừa nói "chết người", thế thì ông là đồng đảng với hung thủ rồi."
"Xằng bậy!" Trần trưởng lão tức giận quát lớn: "Hắn là đệ tử của ta, sao ta lại giết hắn?"
"Ông giết người thì tự vấn bản thân ông đi, đến tìm ta hỏi nguyên nhân làm sao ta biết?" Khuynh Diễm nhún vai tỏ vẻ không liên quan tới mình.
Trần trưởng lão: "..."
Không đúng!
Rõ ràng người bị tình nghi là cô, sao nói một lúc lại biến thành ông có tội?
Trước khi Trần trưởng lão lần nữa nổi lên phẫn nộ, Nguyên Cát đã nhanh chóng đứng ra giảng hòa, nhân tiện giải thích đầu đuôi sự việc cho Khuynh Diễm.
Chuyện là, đệ tử của Vân Minh Tông nửa đêm bị người ta giết chết, kinh mạch đứt đoạn, thất khiếu chảy máu, thủ đoạn xuống tay cực kỳ tàn bạo.
Có một trưởng lão đứng ra xác nhận đây là phương thức giết người của ma tu.
Lần này các môn phái đều dẫn theo rất nhiều tiểu hài tử, để đảm bảo an toàn, họ đã giăng kết giới xung quanh khách điếm, tại sao ma tu có thể xâm nhập mà không ai phát hiện?
Trừ khi có kẻ bên trong nội ứng ngoại hợp, thông đồng ma tu phản bội Tu Chân Giới.
Vào lúc này, một đệ tử Hoàng Hạc Tông đột nhiên nói từng nhìn thấy Khuynh Diễm tiếp xúc với ma tu, kết quả chính là cả đoàn người kéo đến phòng cô tra hỏi.
Mà đệ tử làm nhân chứng kia, chính là thiếu niên mất tích Khuynh Diễm tìm cả buổi chiều.
"Ta tiếp xúc ma tu khi nào? Không có chứng cứ mà nói lung tung là sẽ bị phạt đó nha, tiểu bảo bối."
Thiếu niên vừa nghe đến ba chữ "tiểu bảo bối", toàn thân liền nổi lên một tầng gai óc, cảm giác áp bách như ác mộng lần nữa xông tới.
Thân thể hắn hơi run lên, nhưng nhớ đến hiện tại đã có gia gia làm chỗ dựa, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi thông đồng ma tu, lại còn cướp đồ của ta!"
"Trùng hợp thật, ta cũng tận mắt nhìn thấy ngươi thông đồng ma tu cướp đồ của ta." Khuynh Diễm xòe bàn tay, hùng hồn đòi: "Mau trả đồ lại cho ta!"
Thiếu niên: "..." Hắn lấy đồ cô khi nào? Trợn mắt nói dối không biết xấu hổ sao?
"Không chỉ một mình ta, còn có bọn họ nhìn thấy." Thiếu niên chỉ qua đám tiểu hài tử.
Người bên kia lập tức điên cuồng lắc đầu. Không! Bọn ta không biết gì cả! Bọn ta mất ký ức rồi! Đừng có kéo bọn ta xuống nước!
"Các ngươi..." Thiếu niên tức đến không nói nên lời, tình hình hiện tại nhìn thế nào cũng là hắn đuối lý.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thiếu niên bộp một tiếng quỳ xuống: "Thường Lân xin lấy tính mạng mình ra thề, nếu lời nói của ta có nửa phần dối trá, nhất định sẽ chết không nhắm mắt."
"Đồng Khuynh Diễm, ngươi nói mình không có tội, vậy ngươi có dám thề không?" Thiếu niên ngẩng đầu hỏi.
"Không." Khuynh Diễm không do dự đáp.
Thường Lân cứng ngắc tại chỗ.
Hắn đã nghĩ đến đủ loại phản ứng, bởi vì cô nói dối nên chắc chắn cô sẽ không thề.
Nhưng không phải nên sợ hãi chùn bước, hoặc chần chờ lộ ra điểm yếu sao?
Làm sao lại thẳng thắn thừa nhận như vậy?
Thường Lân bị trật nhịp một lúc, đến khi thấy tín hiệu hối thúc của lão nhân, hắn mới vội tiếp tục kế hoạch: "Nếu ngươi đã không dám thề, chứng tỏ ngươi có tật giật mình, vậy thì các trưởng lão có quyền soát phòng ngươi."
"Nhưng làm sao đây? Ta lại không thích người lạ bước vào phòng mình nha." Khuynh Diễm gõ ngón tay lên khung cửa, nhàn nhạt mỉm cười.
"Nếu ngươi kiên quyết không phối hợp, vậy thì mọi người chỉ còn cách cưỡng ép tra xét." Thường Lân giở giọng lôi kéo: "Chuyện liên quan đến ma tu, tông môn chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, các tiền bối nói có đúng không?"
Mọi người có chút bị lay động, nhìn thái độ lễ phép kính trên nhường dưới của Thường Lân, lại nhìn dáng vẻ kiêu căng ngang ngược của Khuynh Diễm, lý luận vốn luôn nghiêng về người trông nhu thuận hơn.
"Thường Lân nói rất đúng, chuyện này nhất định phải tra rõ."
"Ta nghĩ nếu Đông Thanh Tông muốn chứng minh mình trong sạch thì nên phối hợp để bọn ta tra xét."
"Đúng vậy, bọn ta cũng không muốn cưỡng ép làm mất tình nghĩa!"
"Cứ kéo dài thời gian thế này ma tu sẽ chạy trốn, dài dòng làm gì? Dứt khoát xông vào đi!"
Hiệu ứng đám đông nổi lên, càng nhiều người đứng cùng một phía thì bọn họ lại càng cảm thấy bản thân mình chiếm lý lẽ, hành động mình là chính đạo.
Lời nói ban đầu còn nhẹ nhàng, về sau dần trở nên kích động, cơ hồ muốn nhào tới chèn ép Khuynh Diễm.
Nếu không phải còn có Nguyên Cát ngăn cản, thì bọn họ đều đã xông vào phòng cô.
Thường Lân âm thầm trao đổi ánh mắt với lão nhân trong góc tối, cả hai đắc ý mỉm cười.