Những ngày tháng tiếp theo tương đối yên bình, Quân Hoa tuân theo thiết lập lão đạo sĩ ngàn tuổi, ở yên trong sơn động bế quan.
Thỉnh thoảng ra ngoài nhìn thấy Khuynh Diễm, hắn sẽ ném qua mấy quyển tâm pháp, không dẫn dắt cũng không dạy dỗ, hoàn toàn mặc cô tự sinh tự diệt.
Khuynh Diễm nhìn kết giới vây quanh Tuyệt Tình Phong, nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của mình. ngôn tình ngược
Thế giới này không có ti vi, mỗi tối không thể xem phim truyền hình.
Không có phòng ngủ, mỗi đêm đều treo mình trên cành cây.
Cũng không người nấu thức ăn, mỗi ngày đều hái trái dại...
Khuynh Diễm lật bàn! Tại sao cô phải sống khổ sở thế này?
Rõ ràng cô có tiền! Cuộc sống đại gia giàu sang hai tay ôm ấp mỹ nữ đâu?
Trước tiên phải phá được kết giới bao vây Tuyệt Tình Phong đã.
Kết giới của lão yêu quái ngàn tuổi, nếu cô kiên cường phá rách, thân thể yếu ớt của nguyên chủ có nguy cơ nổ thành tro bụi.
Giờ thì Khuynh Diễm sâu sắc hiểu được, phần mềm có siêu cấp lợi hại đến đâu mà phần cứng quá phế thì kết quả cũng chỉ là bỏ đi.
Khuynh Diễm quyết định tu tiên.
Tư chất phế linh căn, thân thể bị hạ cấm thuật, sư phụ vô trách nhiệm, nhưng không sao, lấy bản lĩnh của cô, tu tiên chỉ là... một giấc mộng không thể thành hiện thực.
Dựa vào sách hướng dẫn, bước đầu tiên dẫn linh khí nhập thể, nhưng thứ đồ chơi linh khí kia thấy cô liền chạy.
Cưỡng ép tụi nó đi vào, tụi nó liền tự bạo nổ tung.
Đúng vậy, chính là linh khí tự bạo, thà chết cũng không hòa vào thân thể cô.
Khuynh Diễm: "..." Đây là thế giới tu tiên, ta không thể tu thì chơi kiểu gì?
Sau nhiều ngày vất vả không bỏ cuộc, cuối cùng Khuynh Diễm đã thành công dẫn ma khí vào cơ thể.
Không sai, là ma khí.
Chuyện này không phải lỗi của cô, đây là đời ép cô sa vào ma đạo.
Hệ Thống: [...] Nếu không nhìn vẻ mặt hào hứng của kí chủ, nó cũng suýt tin cô rất khổ sở đấy!
——
Nam tử đứng trong bếp, tà áo hơi vén lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, động tác nâng chảo chiên cá làm đến cực kỳ thần tiên.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua chiếc bàn gần đó, giây tiếp theo cảm giác thần tiên đều bay biến: "Nãi nãi nó! Ngươi cũng không phải đồ đệ lão tử! Ai cho ngươi đến lãng phí lương thực của lão tử!"
Tiểu cô nương chống cằm, vui vẻ mỉm cười, chỉ qua người bên cạnh: "Đồ đệ ngươi cho."
"Sư phụ, người không được ức hiếp nha đầu lừa đảo." Mộc Bối mím môi bênh vực: "Nàng không có người nấu cơm cho, mỗi ngày đều ăn quả dại, rất đáng thương."
Tử Ngưng gân cổ lên: "Nguyên Cát có cơm! Ngươi sang Thương Lam Phong mà ăn!"
Nguyên Cát là tên của chưởng môn.
Khuynh Diễm thản nhiên nhún vai: "Giá cả các tiệm ăn như nhau, ta đương nhiên phải chọn tiệm ngon nhất. Là người tiêu dùng thông minh không thể mua đồ lỗ vốn."
Tử Ngưng: "..." Cô ta có bỏ bạc ra mua sao? Cô ta là ăn chùa! Mỗi ngày đều sang ăn chùa!
Còn dám than lỗ vốn! Đừng ai cản lão tử, để lão tử nướng chín cô ta!
"Sư phụ, cá sắp cháy rồi." Mộc Bối chồm lên nhắc nhở.
Tử Ngưng đang giơ xẻng lập tức hạ xuống lật cá. Không thể vì kẻ ăn chực mà ảnh hưởng đến trù nghệ của lão tử.
Thức ăn lão tử thiên hạ vô địch!
Tử Ngưng cạch một tiếng đặt đĩa xuống bàn, gắt gỏng hỏi: "Lão già sư phụ ngươi thế nào rồi?"
Khuynh Diễm chậm rãi gắp thức ăn: "Tự ngươi sang Tuyệt Tình Phong hỏi hắn, ta không rảnh trả lời."
Tử Ngưng: "..." Cô không rảnh trả lời vậy quỷ vừa trả lời hắn sao?
Không đúng!
Cái ấm lô này vừa nói xiên hắn!
"Ngươi nhả ra! Lập tức nhả thức ăn của lão tử ra!!"
"Ta nuốt rồi, ngươi làm gì được ta? Quỳ xuống cầu xin ta sao?"
"Nãi nãi ngươi! Ngươi lặp lại lần nữa cho lão tử!"
"Sư phụ, người ồn ào quá, rốt cuộc có ăn cơm hay không?"
"Đồ đệ chết tiệt! Ta và cái ấm lô chuyên ăn chực này, ngươi chọn ai? Ngươi dám chọn nó, ta lập tức chết cho ngươi xem!"
Quân Hoa đứng trước gương, yên lặng nhìn khung cảnh bên trong.
Hắc y nam tử vừa gào vừa nhảy dựng lên, tiểu cô nương nhỏ nhắn đang ôm hắn lại, luôn miệng chê "sư phụ quá phiền".
Đối diện là một tiểu cô nương khác, mỉm cười thong thả dùng bữa, thỉnh thoảng lại tiện miệng đâm qua mấy câu, làm Tử Ngưng muốn lật tung phòng bếp.
Bên trong gương gà bay chó chạy, náo loạn đến cực kỳ ầm ĩ, bàn thức ăn nóng hổi còn đang bốc khói, phòng bếp đậm đặc mùi vị nhân gian, ồn ào sinh động chứa đựng sự sống.
Quân Hoa phất tay, hình ảnh trong gương lung lay biến mất, mặt gương trong suốt phản chiếu bóng dáng của chính hắn.
Không gian tịch mịch u ám, vách đá lạnh lẽo nặng nề, bạch y nam tử đứng giữa bóng tối, gương mặt lãnh đạm không cảm xúc.
Không ai rõ hắn nghĩ gì, cũng không ai biết hắn cảm thấy thế nào.
Nam tử trong gương đột ngột giơ tay, linh khí biến thành lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ đâm thẳng vào lồng ngực, xuyên thấu qua tim.
Đầu hắn gục xuống, cũng không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi ngẩng lên.
Máu tươi nhuộm đỏ bạch y, sắc đỏ nổi bật trên nền trắng dấy lên một loại cảm giác tà mị cổ quái.
Người trong gương vẫn lãnh đạm, từ đầu đến cuối biểu cảm không có nửa điểm biến đổi.
Không chết được.
Hắn không chết được.
Thử bao nhiêu lần vẫn không chết được.
Thân thể này chính là ngục giam của hắn, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.