Nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa.
Khuynh Diễm dùng một mồi lửa đốt trụi sơn trại thổ phỉ.
Hàn Cảnh bên cạnh run cầm cập, cầm quyển sổ nhỏ kiểm kê tài sản.
Tiểu thiếu gia của gia tộc giàu nhất đại lục, lại có ngày đi cướp ngân lượng của thổ phỉ, nói ra đến chính hắn cũng không dám tin.
Hàn Cảnh nhìn mấy tên bặm trợn đang co quắp trên mặt đất...
Không sao!
Còn có người thảm hơn hắn, cuộc đời vẫn rất công bằng!
"Nha đầu chết tiệt, ngươi chơi bẩn!" Thổ phỉ tay chân xụi lơ, gào lên tố cáo.
Rõ ràng đang làm tư thế cầm đao xông tới, vậy mà cô lại lén lút thả rắn độc!
Đồ ăn gian!
"Các ngươi kéo bè kéo lũ đến hội đồng ta, ta không được gọi người... rắn đến hỗ trợ à?"
Khuynh Diễm lắc đầu chê bai: "Các ngươi xấu như vậy, bé rắn khả ái cắn các ngươi là thiệt thòi của tụi nó."
Thổ phỉ: "..." Ai xấu? Cô nói ai xấu!
Không đúng!
Cái này không phải trọng tâm!
"Mau đưa thuốc giải độc cho bọn ta!" Thổ phỉ lần nữa gào lên.
Tiểu cô nương giẫm một chân lên tảng đá, gác khuỷu tay ngang đầu gối, tư thế ngang ngược bá đạo, nhưng từ thân thể nhỏ xíu làm ra lại có chút đáng yêu.
"Thuốc? Các ngươi muốn thì đi hỏi tiểu mỹ xà đi." Khuynh Diễm chỉ tay về phía xa xa.
Trên cành cây, rắn lớn rắn nhỏ cuộn thành từng đoàn, lúc nha lúc nhúc quấn vào nhau, khiến người ta vừa nhìn đến liền tê dại cả da đầu.
Đám thổ phỉ rùng mình, bọn họ vẫn còn chưa quên cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi.
Sơn trại đang ngủ thì bị người ta phóng hỏa, sau đó một tiểu cô nương kéo bao tải xông vào.
Theo bản năng thổ phỉ, bọn họ lập tức lao đến cướp bao tải trên tay cô, nhưng vừa xốc ngược lại thì rắn độc bên trong lập tức ồ ạt bò ra.
Thổ phỉ hoảng đến trở tay không kịp, đến lúc giật mình phản ứng thì mọi người đều đã bị cắn, sơn trại thất thủ, sản nghiệp tích lũy mấy năm toàn bộ rơi vào tay giặc.
—
Hàn Cảnh ngồi đếm đếm ngân phiếu, miệng chép chép một cách chuyên nghiệp, vừa đếm vừa ghi.
Khuynh Diễm dựa lưng bên gốc cây, nhìn ngọn lửa cháy rực trời ở phía xa, quan phủ đang bao vây sơn trại thổ phỉ.
Thời đại nào cũng vậy, muốn tìm chỗ nhốt người thì cứ gọi chú cảnh sát, đây là chuyên môn của các chú.
[Kí chủ, cô thả rắn cắn người như thế, bọn họ mà chết thì thiên đạo sẽ không bỏ qua cho cô.] Hệ Thống ngoi lên nhắc nhở giá trị đạo đức.
"Không chết được." Khuynh Diễm tự tin phất tay: "Chú cảnh sát sẽ tìm thuốc cứu người, phải tin tưởng các chú!"
[...] Cho nên đây là lý do cô báo quan?!
Chính phủ sinh ra để dọn dẹp cho cô chắc!
"Tiểu muội muội, thời gian tới ta sẽ đi tu tiên." Hàn Cảnh đếm tiền xong, ngẩng đầu hỏi: "Nhà muội ở đâu? Ta đưa muội về."
"Ngươi tu tiên?"
"Đúng nha! Ta đã quyết tâm!" Hàn Cảnh phấn khích, hai mắt tràn đầy ánh sáng: "Đến Đông Thanh Tông, đã tu liền thành tiên."
Khuynh Diễm nhịn xuống xúc động co giật khóe miệng.
Đã tu liền thành tiên là cái quỷ gì?
Không phải tổ chức đa cấp trá hình chứ?
Sau đó Khuynh Diễm chắc chắn trăm phần trăm Đông Thanh Tông là hội nhóm đa cấp.
Nếu Hoàng Hạc Tông của nữ chính là môn phái tu tiên nổi danh khắp Tu Chân Giới, thì Đông Thanh Tông là môn phái đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.
Chưa ai từng thấy đệ tử Đông Thanh Tông đi diệt yêu trừ ma, đám người này suốt ngày ăn thịt uống rượu, xuống phố buôn bán, danh tiếng gói gọn trong ba chữ "đại bịp bợm".
Khẩu hiệu treo trên miệng của bọn họ là "Đông Thanh Tông đã tu liền thành tiên", kéo được không ít dê béo về cho môn phái.
Khuynh Diễm nhìn đôi mắt sáng rực của Hàn Cảnh, trẻ nhỏ chưa trải sự đời, lại vì lời bịp bợm mà...
[Đối tượng báo ân của cô ở Đông Thanh Tông nha kí chủ.] Hệ Thống chen vào cắt ngang.
Khuynh Diễm khựng lại.
Thế ta cũng phải gia nhập Hội Những Người Lừa Đảo à?
Thật kinh khủng!
Nhưng vì nhiệm vụ, tiểu nha đầu thiện lương chấp nhận hy sinh!
Hệ Thống: [...] Kí chủ dẹp cái biểu cảm hào hứng đó đi rồi nói lại lần nữa.
"Ta đi Đông Thanh Tông." Khuynh Diễm chậm rãi thông báo.
Hàn Cảnh ngạc nhiên: "Tiểu muội muội cũng bỏ nhà ra đi sao?"
"Gia tộc bị diệt, tìm một nơi ở mới." Khuynh Diễm không mấy để tâm nói.
Hàn Cảnh bị câu trả lời của cô làm cho sửng sốt, một lúc sau rơm rớm nước mắt: "Tiểu muội muội thật đáng thương, còn nhỏ tuổi như vậy mà gia tộc đã bị diệt..."
Mi khóc cái gì? Là nguyên chủ, không phải ta.
Hàn Cảnh khóc lóc kể lể một hồi, đến khi Khuynh Diễm muốn đánh cho hắn ngậm miệng lại thì hắn chợt ngừng khóc.
Từ dưới đất mạnh mẽ bật dậy, hào khí vỗ vào ngực mình: "Về sau muội đi theo ta, có cháo ăn cháo, có rau ăn rau! Ta bảo vệ muội cả đời!"
Khuynh Diễm chậm rãi nói lên sự thật: "Ngươi còn không thể tự bảo vệ mình."
Hàn Cảnh: "..."
Hắn chân thành như thế, tiểu muội muội lại đâm hắn một đao!
Hắn cũng biết tổn thương đó!
—
Kì thi tuyển chọn đệ tử của Tu Chân Giới cách năm năm tổ chức một lần, do các đại môn phái thay phiên chủ trì, năm nay đến lượt Đông Thanh Tông.
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn cánh cổng phía trước, hai trụ đá lớn trắng thuần làm từ ngọc thạch, phía trên điêu khắc áng mây tinh xảo, ba chữ Đông Thanh Tông phiêu dật lại khí thế.
Bậc thang cao ngất tiếp nối đằng sau, dưới ánh nắng phản chiếu màu xanh nhạt, chính là loại cẩm thạch cực kỳ trân quý.
Cẩm thạch uốn lượn từ chân núi kéo dài lên đỉnh núi tạo thành lối đi, mây vờn quanh che phủ, cao đến không thấy điểm cuối.
Khuynh Diễm trầm tư. Đông Thanh Tông này...
Mẹ nó sao lại giàu như vậy!
Quá phù hợp làm bến đỗ của ta!
Hệ Thống: [...] Sao đột nhiên nó lại có cảm giác bất an thế này?