Đây là thế giới tu chân, câu chuyện xoay quanh con đường tu tiên một bước lên mây của nhân vật chính.
Nữ chính Mạc Huyền, thiết lập hào quang sáng chói, sở hữu thiên phú tu tiên trong truyền thuyết, vừa tham gia kì tuyển chọn đệ tử liền được vạn môn phái săn đón.
Mạc Huyền lựa chọn đi theo chưởng môn Hoàng Hạc Tông, tông môn nổi danh nhất Tu Chân Giới, trở thành báu vật được cả Hoàng Hạc Tông yêu thương bảo vệ.
Sau này xuất môn rèn luyện, Mạc Huyền gặp đại ma đầu Phó Lệnh của ma tộc. Hai người đang đánh qua đánh lại thì chợt rơi vào một bí cảnh.
Tại sao Phó Lệnh là đại ma đầu thực lực cường đại mấy trăm năm lại không đánh thắng nữ chính mới tu tiên mười mấy năm?
Bởi vì Phó Lệnh là nam chính, kịch bản phải thế mới có cái coi.
Quay lại câu chuyện, Phó Lệnh rơi vào bí cảnh với Mạc Huyền, hoạn nạn sinh chân tình, say đắm yêu nhau.
Về sau Phó Lệnh dẫn đại quân ma tộc tiêu diệt Tu Chân Giới, Mạc Huyền ngăn cản không thành, trong lúc giao chiến bị trúng chiêu, chết.
Phó Lệnh hối hận lòng đau như cắt, ôm mỹ nhân lạnh ngắt trong tay, từ bỏ giấc mộng thống nhất thiên hạ.
Và như tất cả các sáo lộ quen thuộc khác, nam chính tìm ra cách hồi sinh nữ chính. Hai người nắm tay nhau phi thăng lên trời, kết thúc viên mãn.
Khuynh Diễm xem xong cũng không có nhiều cảm xúc, kịch bản trên sân khấu dĩ nhiên tốt đẹp, giờ thì vén rèm nhìn hậu trường.
Nguyên chủ Đồng Khuynh Diễm, tam tiểu thư Đồng gia.
Đồng gia là đại gia tộc nhiều đời hành thiện tích đức, luôn giúp đỡ người khó khăn trong thiên hạ.
Năm nguyên chủ mười tuổi, phụ thân nàng cứu về một lão nhân và một nữ hài tử bị thương nặng, tận tình chữa trị cho họ.
Dưỡng thương một thời gian, lão nhân bày tỏ chân thành cảm tạ, mang nữ hài rời đi.
Một tháng sau, Đồng gia diệt môn.
Từ trên xuống dưới Đồng gia đều bỏ mạng, người duy nhất còn sống là nguyên chủ.
Sau đó nguyên chủ kinh hãi phát hiện kẻ đứng sau diệt gia tộc nàng là lão nhân kia, cũng là gia gia của nữ chính.
Mạc Huyền sinh ngày chí âm, mang vận mệnh tai tinh đại hạn, nếu không tự khắc chết chính mình thì sẽ khắc chết người trong thiên hạ.
Đồng gia hành thiện tích đức nhiều đời, nên số mệnh nguyên chủ chứa đựng rất nhiều phúc khí.
Lão nhân dưỡng thương ở Đồng gia nhìn thấy nguyên chủ, liền nảy sinh ý đồ bắt nàng, dùng cấm thuật chuyển đổi vận mệnh của nguyên chủ và Mạc Huyền.
Nguyên chủ chỉ còn nửa cái mạng, bị ông ta vứt ngoài bãi tha ma, may mắn được một người cứu về.
Khi nàng tỉnh lại thì ân nhân đã rời đi, chỉ biết người kia tên Quân Hoa, lão yêu quái ngàn tuổi không chịu phi thăng của Đông Thanh Tông.
Nguyên chủ yên ổn chưa được mấy ngày thì gia đình nhận chăm sóc nàng bị thổ phỉ xông vào giết chết, nàng rơi vào tay nhóm buôn người.
Sau đó nhóm buôn người bị kẻ thù giết, kẻ thù của nhóm buôn người lại bị kẻ thù giết, rồi kẻ thù của kẻ thù nhóm buôn người tiếp tục bị kẻ thù giết...
Mặc kệ là nguyên chủ tới tay ai, người đó liền chết, mỗi lần đều chỉ có mình nàng sống sót.
Lúc này nguyên chủ mới hiểu thứ được gọi là vận mệnh tai tinh mà mình đang gánh thay Mạc Huyền.
Tình trạng này kéo dài suốt ba tháng, một đứa bé mười tuổi như nguyên chủ liên tục chứng kiến chém giết tàn bạo. Cuối cùng không chịu đựng nổi, trong một lần thổ phỉ diệt thôn làng, nàng lao vào lưỡi kiếm tự sát.
Khuynh Diễm yên lặng thở dài.
Đứa nhỏ này thật sự quá ngốc nghếch.
Nếu là ta, ta sẽ mang vận xui đi khắp thiên hạ...
[Kí chủ, mời cô lập tức dừng thứ suy nghĩ bệnh hoạn đó lại!] Cô định làm gì? Gián tiếp giết hết người trong thiên hạ sao?
Thần kinh phản xã hội à?!
Khuynh Diễm thản nhiên nhún vai. Hiện tại cô đã tiếp nhận vận mệnh của nguyên chủ, cô muốn làm gì nó quản được sao?
Tương lai thật đáng mong chờ nha!
[Kí chủ yên tâm, vận mệnh tai tinh ta đã giúp cô phong ấn rồi.] Hệ Thống tàn nhẫn cắt đứt ước mơ của Khuynh Diễm.
"..." Ai cần mi!
Trả skill đồ sát không dính máu lại cho ta!!
Hệ Thống ngó lơ, trực tiếp đổi chủ đề: [Nguyện vọng nguyên chủ: Một đời báo ân.]
Khuynh Diễm chưa kịp qua đả kích cũ đã phải chịu thêm đả kích mới.
Tại sao lại là báo ân?
Chẳng phải trên ti vi đều diễn thù giết phụ mẫu không đội trời chung sao? Thù này còn là thù diệt gia tộc đấy!
Báo thù đi! Có chết cũng phải kéo kẻ thù xuống mồ chứ!
Đứa nhỏ này sao lại không có tiền đồ như vậy?
[Đồng gia là gia tộc chuyên làm việc thiện, nguyên chủ lại trong sáng hiền lành.] Hệ Thống cất giọng giải thích.
Trong kiếp nạn liên tục ập đến, chứng kiến sinh tử tàn nhẫn, lòng người độc ác, nguyên chủ chỉ có thể nhớ đến người duy nhất đưa tay cứu nàng.
Ân nhân này chính là ánh sáng ấm áp, là tia hy vọng giúp nàng tin tưởng trên thế gian vẫn còn điều tốt đẹp.
Lựa chọn giữa tìm đến kẻ thù kéo nàng vào bóng tối và tìm ân nhân mang đến ánh sáng cho mình, nguyên chủ lựa chọn báo ân.
Khuynh Diễm: "..." Tư tưởng này vượt quá khả năng tiêu hóa của ta.
[Nguyện vọng rất đơn giản, cả đời bảo vệ ân nhân.] Hệ Thống đọc mô tả chi tiết: [Ân nhân sống, cô sống. Ân nhân chết... không được! Phải dùng cả tính mạng bảo vệ người!]
Khuynh Diễm lần nữa quả quyết rút đao ra!
Hệ Thống khóc thét quỳ xuống ngăn cản.