Khuynh Diễm thờ ơ chống cằm, không thèm để tâm đến kẻ đang làm loạn bên cạnh.
Thiếu niên mím môi, uất ức như đứa trẻ bị người ta bắt nạt: "Chị lừa em!"
"Tiếp tục ăn." Khuynh Diễm ngước mắt, nhạt giọng nhắc nhở.
Diêu Ý thở mạnh một tiếng không phục, múc muỗng thức ăn cho vào miệng, má phồng lên to tròn như cơn tức trong lòng hắn.
Hắn cảm thấy Khuynh Diễm thật sự rất quá đáng!
Hôm trước cô đã hứa không đi với Lạc Kỳ, vậy mà lúc nãy ở bệnh viện lại trò chuyện với tên đó.
Còn cười đến vô cùng vui vẻ nữa! Có gì vui đâu mà cười!!
"Ăn chậm lại." Khuynh Diễm hơi cau mày. Dồn một họng thức ăn thế kia, lát nữa bị nghẹn thì phiền chết cô.
Diêu Ý dỗi đến bỏ bát xuống. Hắn đang giận thế này mà cô lại ép hắn ăn cơm.
Có ai đang giận mà còn phải ngồi ăn cơm không? Chắc chỉ có mỗi hắn thôi...
Cô không thương hắn, không quan tâm đến cảm xúc của hắn, lúc nào cũng xem hắn là trẻ con...
Khuynh Diễm nhìn vẻ mặt Diêu Ý từ tức giận không phục dần biến thành buồn bã tủi thân, đáy lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bác sĩ nói hắn không đủ cân, cơ thể bị suy dinh dưỡng trầm trọng, bây giờ cô cho hắn ăn, hắn uất ức cái gì?
"Thức ăn đẹp mắt thế này, không ngon sao?" Nhăn nhó là do không hợp khẩu vị?
Diêu Ý hơi dừng lại, cầm bát lên ăn một ngụm, nghiêm túc nói: "Rất ngon." Mấy món này vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, tìm hiểu một chút, trở về sẽ nấu cho cô...
Không đúng!
Hắn đang tức giận mà!
Diêu Ý muốn quay về chuyện Lạc Kỳ, nhưng cứ mỗi khi hắn nói được một nửa là lại bị Khuynh Diễm dẫn sang chủ đề khác.
Sau đó Đường Bưu chạy đến, báo mình vừa chọn được căn hộ phù hợp cho Khuynh Diễm, hỏi cô phải trang trí nội thất thế nào.
Khuynh Diễm cảm thấy vấn đề này quá phiền phức, tiện tay vứt cho Diêu Ý.
Thế là Diêu Ý liên tục bị xoay mấy vòng, từ món ăn đến cách bày trí căn hộ, đợi khi hắn nhớ lại mình đang dỗi cô thì đã là mấy ngày sau.
Diêu Ý: "..."
Uất ức đến bỏ cơm.
—
"Tôi hỏi lần cuối, cậu có ăn hay không?" Thiếu nữ mỉm cười, nhưng trong giọng nói phảng phất mấy phần không kiên nhẫn.
"Em không!" Diêu Ý không sợ chết quả quyết lắc đầu.
Khuynh Diễm nhướng mày, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.
Đường Bưu: "..." Bạo lực gia đình sắp diễn ra, hiện tại hắn chạy còn kịp không?
"Đệ có việc đi trước, tạm biệt Đại tỷ." Đường Bưu co chân muốn chuồn.
"Đứng lại."
Đường Bưu: "..." Đại tỷ để hắn đi đi mà, hắn không muốn bị lạc đạn bỏ mình đâu.
"Mang thức ăn ra ngoài, xay nhuyễn." Khuynh Diễm nhạt giọng phân phó, vẻ mặt tươi cười không nhìn ra cảm xúc.
Đường Bưu muốn hỏi cô xay nhuyễn làm gì, nhưng nghĩ lại không nên hỏi thì hơn.
Ý định của Đại tỷ, người làm tiểu đệ không nên suy đoán.
Quan trọng là căn phòng áp lực như chứa bom hẹn giờ, Đường Bưu không dám hỏi nhiều, nhanh chóng bưng thức ăn đi xử lý.
Mười lăm phút sau.
Thiếu niên ngồi trên ghế, khuôn mặt uất ức đỏ bừng, khóe mắt còn vương giọt nước, bộ dáng như con trai nhà lành vừa bị ức hiếp.
Mà Diêu Ý quả thật bị ức hiếp.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết của Hệ Thống, Khuynh Diễm bóp miệng hắn rót thức ăn vào.
Hắn không muốn ăn, vậy thì cô rót cho hắn uống, chỉ cần đạt được kết quả, không cần quan tâm quá trình.
[Kết quả của kí chủ là cái gì? Là đại nhân vật sặc đến suýt chết sao?] Hệ Thống phẫn nộ chất vấn.
Nếu ngay từ đầu hắn ngoan ngoãn ăn thì ta đã không rót.
Ta không rót thì hắn không sặc.
Việc này trách ta à?
Hệ Thống: [...] Không trách cô thì trách ai? Chưa từng thấy ai đối xử với mục tiêu hung tàn như cô!
Khuynh Diễm chuyền ly nước cho Diêu Ý: "Uống đi." Uống cho hết sặc để ta còn rót tiếp.
[Kí chủ!!!] Hệ Thống gào lên một tiếng, chắc là nó sắp nổ máy tự bạo rồi.
Diêu Ý cúi đầu, chợt nói một câu tựa như trách móc: "Người ở cô nhi viện cũng dùng biện pháp giống chị."
Thật ra Khuynh Diễm nương tay hơn họ, cô xay nhuyễn thức ăn, lúc bắt Diêu Ý ăn vẫn luôn chú tâm đến biểu hiện của hắn, vừa thấy hắn khó chịu đã lập tức dừng lại.
Nhưng nói sao thì nói, cưỡng ép vẫn là cưỡng ép.
Khuynh Diễm nhếch môi cười: "Cho nên?" Mi muốn bỏ trốn hay muốn giết ta báo thù?
"Chị chưa từng quan tâm đến cảm nhận của em." Diêu Ý tủi thân nói.
Khuynh Diễm không hiểu. Tại sao cô phải quan tâm đến cảm nhận của hắn? Không phải chỉ cần ăn uống khỏe mạnh là đủ rồi sao?
Đối với Khuynh Diễm, động não suy nghĩ là hành động rất lãng phí năng lượng, đã không hiểu thì thôi không cần hiểu luôn.
"Hết sặc chưa? Hết thì tiếp tục ăn."
Diêu Ý trầm mặc một lúc, đón lấy ly nước trên tay Khuynh Diễm, cầm lên uống, sau đó tự giác ăn hết phần thức ăn còn lại.
Hắn cảm thấy mình bị bệnh rồi, cô ngang ngược như vậy mà hắn vẫn thích cô.
Cô không quan tâm đến cảm nhận của hắn, nhưng hắn cũng không cách nào chán ghét cô.
Dù cô có như đám người cô nhi viện...
Không!
Cô không giống bọn họ!
Cô không lợi dụng cũng không ngược đãi hắn, cô chăm sóc hắn rất cẩn thận, chưa từng để hắn chịu bất kỳ uất ức gì.
Tuy đôi lúc cách đối xử của cô rất cực đoan, nhưng cô luôn dừng lại đúng lúc, chưa bao giờ gây tổn thương đến hắn.
So sánh cô với đám người cô nhi viện... lẽ ra hắn không nên nói vậy.
Cô có giận hắn không?
Diêu Ý bỏ bát xuống, đột ngột nhào đến ôm Khuynh Diễm, giọng nói có chút gấp gáp: "Chị là tốt nhất, chị không giống những người xấu xa đó. Em thích chị, rất rất thích chị!"
Khuynh Diễm hơi bất ngờ, cô im lặng nhìn Diêu Ý, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Hồi lâu sau cô chỉ vào bát, nói: "Thích hay không thích cũng phải ăn cho hết." Đừng nghĩ nịnh nọt thì ta sẽ bỏ qua cho mi.
Diêu Ý: "..." Hắn có bỏ ăn đâu, hắn chỉ muốn bày tỏ một chút thôi mà.