Diêu Ý tỉnh dậy, giơ tay xoa xoa cổ, cảm giác đau nhức quen thuộc lại ập đến.
Tối qua rõ ràng hắn đang nói chuyện với Khuynh Diễm, sao vừa chớp mắt trời đã sáng rồi?
Lại bị mất ký ức nữa sao? Cứ thấy có gì đó không đúng...
Diêu Ý mê man hồi tưởng cả một buổi sáng, đến tận lúc ngồi vào bàn ăn, hắn mới giật mình thốt ra: "Chị đánh ngất em!"
Không phải câu hỏi, là câu khẳng định, còn là loại khẳng định thêm dấu chấm than!
Khuynh Diễm hơi dừng động tác, chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi: "Cậu đang nói gì vậy? Tôi không hiểu. Sao tôi có thể đánh cậu?"
"Chị không đánh em thì tại sao tối qua em lại ngất?" Diêu Ý cứng rắn với niềm tin của mình.
"Cậu đâu có ngất." Khuynh Diễm cực kì nghiêm túc: "Cậu đang nói chuyện thì buồn ngủ, sau đó nhắm mắt lại, ngủ quên. Nếu tôi không đỡ thì cậu đã té ngã rồi."
Ta tốt như thế mà mi còn nghĩ oan cho ta.
Số ta thực khổ.
Diêu Ý: "..." Hắn thật sự ngủ quên?
"Lúc còn ở căn hộ cũ, chẳng phải mỗi tối xem phim cậu đều ngủ quên sao? Cậu cứ ngủ tùy tiện như thế, thói xấu này phải sớm sửa đi." Khuynh Diễm lắc đầu chê trách, dáng vẻ đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn.
Tối qua hắn xác thực là ngủ quên, chuyện này không liên quan đến cô.
Muốn lừa được người khác, trước tiên phải gạt được chính mình.
Đúng! Cô không có đánh hắn, không hề đánh hắn, không đánh hắn một cái nào!
Hệ Thống: [...] Giờ thì nó không còn lời gì để nói nữa, nó muốn chìm vào lẳng lặng.
Diêu Ý trầm mặc, nhìn vẻ mặt Khuynh Diễm đáng tin như thế, nếu nói tiếp sẽ giống như hắn vu oan cô...
Nhưng hắn không tin lắm đâu, sao hắn lại có thể đang nói chuyện mà ngủ quên được?
Thật sự rất vô lý!
Diêu Ý nghi ngờ nhưng không tìm được chứng cứ, chỉ có thể bỏ qua, nói sang chuyện khác: "Chị đừng nhốt em nữa, em muốn ra ngoài."
"Ra ngoài làm gì?" Khuynh Diễm cảnh giác. Chắn chắn là đang bày mưu ăn vạ cô!
Diêu Ý mím môi, dường như hơi chần chờ, cuối cùng vẫn kiên quyết nói ra: "Em muốn kiếm thật nhiều tiền. Em sẽ nuôi chị!"
Khuynh Diễm suýt chút nữa thì ném đôi đũa trong tay.
Cầm chắc lại, nói: "Tôi không cần tiền của cậu."
Ta mà cho mi ra ngoài, chưa kịp chờ mi nuôi thì thế giới đã bị mi đánh sập rồi.
Đừng tưởng ta không biết cái tính tình của mi.
"Chị không tin em đủ khả năng nuôi chị?" Diêu Ý không vui. Hắn không muốn thua Lạc Kỳ, chú út của cô cứ chê bai hắn.
Dù hắn nhỏ hơn cô, nhưng hắn đã trưởng thành rồi!
Khuynh Diễm nhếch môi cười: "Tin..." con khỉ!
Hệ Thống che đi "con khỉ" của cô.
Khuynh Diễm tức giận. Trả con khỉ lại cho ta!
Hệ Thống: [...]
——
Diêu Ý cứ một mực đòi ra ngoài, Khuynh Diễm đương nhiên không chấp nhận.
Nhưng cô không thể bỏ hắn ở khách sạn, tối qua đã hứa sau này không để hắn chờ một mình... cũng không muốn giữ lời lắm.
Được rồi, miễn cưỡng giữ một lần.
Khuynh Diễm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tìm được phương án tương đối chu toàn. Có tiểu đệ làm gì? Không phải để chia sẻ phiền phức sao?
Thế là liên tiếp mấy ngày sau đó, đám Đường Bưu phải đảm nhiệm thêm một nhiệm vụ mới, chăm con trai... không phải, chăm bảo bối nhỏ của Đại tỷ.
Phải bảo vệ an toàn, không được nói linh tinh trước mặt bảo bối nhỏ, không được để người lạ tiếp xúc với bảo bối nhỏ, quan trọng nhất là không được làm bảo bối nhỏ không vui.
Đường Bưu ban đầu cực kỳ hào hứng, vì bảo bối nhỏ của Đại tỷ nhìn rất ngoan, nhưng khi Đại tỷ đi rồi hắn mới thấy hối hận.
Ngoan cái con khỉ!
Chính là một kẻ quái gở, âm u đáng sợ, không cho ai đến gần, chỉ khi gặp Đại tỷ mới tỏ ra trong sáng đáng yêu. Tất cả đều là giả vờ!
Đại tỷ anh minh thần võ một đời, cuối cùng lại chết trong tay một đứa trẻ ranh. Đại tỷ nhìn người chỉ nhìn mặt, sau này hắn tuyệt đối không chết oan như Đại tỷ!
Ngày ngày Đường Bưu đều oán thầm trong bụng, nhưng chưa bao giờ dám trực tiếp nói với Khuynh Diễm.
Hắn còn chưa quên chuyện lần trước, có kẻ cải trang thành người đưa cơm nhét đồ linh tinh cho Diêu Ý.
Đường Bưu không rõ là đồ vật gì, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười như mùa xuân trăm hoa đua nở của Khuynh Diễm, chắc chắn đó không phải thứ gì tốt.
Kết quả sau đó, mỗi người bọn hắn đều bị phạt ăn hai mươi hộp cơm trắng.
Chính là cơm trắng! Còn không cho ăn kèm thức ăn, gia vị cũng không cho!
Bọn hắn ăn đến mức thấy cơm liền hoảng, mấy ngày buồn nôn không nuốt nổi một thứ gì.
Đường Bưu lén lút trừng Diêu Ý. Mỹ nhân rắn rết!
Diêu-mỹ-nhân-rắn-rết-Ý nhìn qua, Đường Bưu lập tức chạy đến, tươi cười nịnh nọt: "Cậu cần gì nha?"
"Khi nào chị ấy về?" Diêu Ý ngước mắt nhìn đồng hồ.
Gần đây, mỗi sáng Khuynh Diễm đều mang hắn đến văn phòng của cô, tối sẽ ghé qua rước hắn. Nhưng tối nay đã trễ như vậy rồi, tại sao cô còn chưa tới...
"Chuyện này... Đại tỷ đi đâu chưa từng nói với chúng tôi, nên chúng tôi cũng không biết." Đường Bưu khó xử đáp.
"Ừ." Diêu Ý quay đầu nhìn ti vi, tiếp tục xem chương trình nấu ăn.
Đường Bưu kín đáo thở phào, làm hắn sợ muốn chết. Mỹ nhân rắn rết, phải tránh xa!!