Tần Như Mộng tìm Bùi Lâm, nhưng đến cái bóng của Bùi Lâm cô ta cũng không gặp được. Cô ta thuê người bắt cóc Linh Lan, lại bị Khuynh Diễm cản trở.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là bắt Linh Lan tống tiền Tống gia, hiện tại không bắt được, Tần Như Mộng làm gì có tiền trả cho đám người cô ta thuê?
Đám người này đã tốn công tốn sức làm việc, sao có thể bỏ qua cho cô ta? Tần Như Mộng bị bọn họ đánh đập uy hiếp, còn có quỷ hút máu Tần Nam bên cạnh, cứ đánh bạc thua là đến vòi tiền.
Tần Như Mộng ức đến muốn điên, cuối cùng đi làm tiểu tam nhà người khác. Có lần bị vợ của lão già kia bắt gặp, đánh cho một trận nhừ tử, ngày qua ngày đều phải trốn chui trốn nhủi, khổ sở không kể hết lời.
Không phải Tần Nam và Tần Như Mộng không muốn đổ lên người Tần Ưu, mà là bọn họ hoàn toàn không thể với tới.
Tần Ưu đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, cắt hộ khẩu ra khỏi Tần gia. Hiện tại hắn là người của Sở gia, nhưng chuyện này có chút phức tạp.
– –
"Diễm Diễm, đây là thế nào?" Tần Ưu sắc mặt đè nén, đưa quyển sổ đến trước mặt Khuynh Diễm.
"Không phải cậu nói muốn tên tôi và tên cậu nằm trên cùng một cuốn hộ khẩu sao?" Ta tốt như thế mi còn đòi gì nữa?
Tần Ưu nghẹn ngang cổ họng. Hắn quả thật từng nói vậy, nhưng mà...
"Ý của tôi không phải thế này!" Tần Ưu lần đầu cảm thấy tức giận với Khuynh Diễm.
"Không thế này thì thế nào?" Mi cố ý gây sự đúng không?
"Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa." Bà Sở bước đến, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bây giờ cha mẹ đã nhận Tiểu Ưu làm con nuôi, là anh em thì phải chung sống hòa thuận."
Bà cũng không muốn thế này đâu, nhưng con gái cứ khăng khăng yêu cầu, còn nói là ý nguyện của Tần Ưu.
Con gái bảo bối là trời, thôi cứ chiều con bé vậy.
Chuyện sau này? Để sau này tính.
Tần Ưu trầm mặc, đáy lòng tức đến muốn bốc khói.
Anh em sao? Hắn không muốn làm anh em với cô!
"Con lên phòng." Tần Ưu buông một câu rồi xoay người đùng đùng bỏ đi.
Khuynh Diễm ngẩn tò te.
Bông hoa nhỏ lại sao thế? Ta rõ ràng làm theo ý hắn mà.
Nuôi hoa cũng thật gian nan quá nha!
"Con đó, suốt ngày cứ trêu chọc Tiểu Ưu." Bà Sở cưng chiều quở trách Khuynh Diễm.
"Con chọc hắn khi nào?" Ta thật sự rất vô tội mà. Sao các người cứ ăn vạ ta thế?
"Mẹ quên mất, Tiểu Diễm còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu."
Bà Sở đang cười bỗng nhiên trầm xuống: "Tiểu Diễm, mẹ không ngờ A Cẩn lại là người như thế, là cha mẹ không chăm sóc tốt cho con."
"Không sao." Chê cười! Con lợn quèn đó có thể làm gì được ta?
Bà Sở thở dài: "A Cẩn làm vậy, hiện tại chúng ta và Bùi gia đều trở nên khó xử."
"Chuyện không liên quan đến Bùi gia." Khuynh Diễm nhàn nhạt nói, thái độ không mấy quan tâm.
Bà Sở ngập ngừng, cuối cùng lâm vào trầm mặc.
Khuynh Diễm không hiểu. Sao mọi người lại phản ứng nghiêm trọng như thế?
Được rồi, bởi vì Bùi Cẩn là hung thủ giết chết nguyên chủ.
Trước khi Khuynh Diễm xuyên đến, Bùi Cẩn đã công tác ở phòng y tế trường, dàn dựng sự cố nổ súng bắn chết nguyên chủ.
Bùi Cẩn làm rất sạch sẽ, Khuynh Diễm từng điều tra nhưng cũng không tra ra được gì.
Làm thế nào bắt được hắn?
Bùi Cẩn tự thú.
Bùi Lâm liên tục tiết lộ tin tức của Bùi Cẩn cho cô gái ngoại quốc. Bùi Cẩn trốn đến phát điên, cuối cùng không chịu nổi, tìm chốn lao tù an hưởng tuổi già.
Chuyện này làm cho quan hệ của Sở gia và Bùi gia xuất hiện rạn nứt, hiện tại hai bên đều khó xử, không còn qua lại thân thiết như trước.
Khuynh Diễm không hiểu. Một mình Bùi Cẩn làm chứ đâu phải cả Bùi gia.
Khó xử cái gì?
Con người sao phức tạp quá vậy?
– –
Khuynh Diễm và Tần Ưu đã vào Đại học được ba năm, học chung một trường, ngày ngày cùng đi cùng về.
Khi bạn học hỏi đến quan hệ của hai người, Khuynh Diễm luôn thờ ơ nói Tần Ưu là em trai cô, làm hắn mỗi lần đều tức đến quay lưng bỏ đi.
"Tiểu Diễm, cậu lại chọc giận Tần Ưu sao?" Linh Lan chạy đến kéo tay Khuynh Diễm.
Bùi Lâm đứng một bên mặt đen sì.
Quên mất nam nữ chính cũng học ở trường này, Linh Lan là nằng nặc hỏi Khuynh Diễm chọn Đại học nào để thi vào cùng.
Còn Bùi Lâm? Hắn đi theo Linh Lan.
"Không có." Ta không hề chọc hắn. Bông hoa nhỏ càng ngày càng không ngoan!
"Gần đây có một em gái khóa dưới theo đuổi Tần Ưu, cậu phải trông chừng hắn cho tốt." Linh Lan vẻ mặt mờ ám tiết lộ tin tình báo.
Khuynh Diễm: Chuyện này thì liên quan gì đến ta?
"Xinh đẹp không?"
"Là một tiểu mỹ nữ đó!" Linh Lan khoa trương nhấn mạnh.
Tiểu mỹ nữ?
Ta cũng muốn có tiểu mỹ nữ!
"Đi xem."
"Được nha, bên này bên này, mau đi theo tớ!"
Bùi Lâm: "..." Hắn lại bị bỏ rơi! Tiểu bảo bối lại không đếm xỉa đến hắn! Đều tại âm hồn bất tán kia!
—
"Tặng anh!"
Cô gái cúi đầu, mặt đỏ thẹn thùng, dáng vẻ mong manh như búp bê sứ, đang giơ cao chiếc hộp trong tay.
"Tôi không thích cô." Tần Ưu lạnh lùng.
"Anh... anh đừng hiểu lầm, là lần trước anh cứu em. Em... em chỉ muốn cảm ơn." Búp bê sứ run run.
"Chỉ vô tình đi ngang, không cứu."
Tần Ưu mất kiên nhẫn, cả người đều âm trầm.
Hắn đang cực kỳ không vui, Khuynh Diễm lại đi nói linh tinh với người khác cô với hắn là chị em!
Ai thèm làm em trai cô?!!
"Em... em... Dù chỉ là đi ngang, anh cũng đã cứu em, không có anh em thật sự không biết làm sao, lúc đó trời tối lại vắng người, em đã rất sợ, may mà có anh..."
"Cô đủ chưa? Tôi đã nói tôi không cứu cô."
"Em..."
"Này em gái, người ta đã không thích, em đừng có nói mãi như thế chứ!" Linh Lan hùng hổ xông đến: "Tần Ưu! Cậu làm gì ở đây?"
Tần Ưu vừa nhìn thấy Khuynh Diễm, đáy lòng lập tức nhảy dựng lên. Hắn vội vàng bước đến, đưa tay muốn nắm tay cô.
Linh Lan kéo Khuynh Diễm lùi lại: "Cậu đừng có mà động tay động chân! Tiểu Diễm, không được tha thứ cho hắn!"
Tay Tần Ưu chưng hửng giữa không trung. Đối diện với ánh mắt tĩnh lặng của Khuynh Diễm, hắn đột nhiên hoảng hốt.
Cô... không hề bận tâm.
"Quả thật là xinh đẹp." Khuynh Diễm nhìn búp bê sứ, nhàn nhạt nói một câu, không rõ ý vị.
Linh Lan cho rằng Khuynh Diễm tức giận nói xoáy. Nhưng chỉ có Tần Ưu biết cô đang bình phẩm mà thôi, như mỗi lần hắn mang thức ăn lên, cô sẽ nói món ăn đẹp mắt vậy.
Tần Ưu có chút rầu rĩ, hắn thật sự không hiểu Khuynh Diễm.
Với người khác cô đều là không quan tâm, thái độ cực kỳ mất kiên nhẫn, chỉ với riêng hắn cô mới thỉnh thoảng nhường nhịn đôi chút.
Bên cạnh cô cũng không có ai ngoài hắn, giống như, cô không có ý định nói chuyện yêu đương.
Hoặc là... cô không hiểu?
Khuynh Diễm nắm tay Tần Ưu, kéo đi: "Về thôi. Tôi đói rồi." Ta không thích tiểu mỹ nữ này.
Tần Ưu hơi thất thần, nhưng rất nhanh liền vui vẻ gật đầu: "Được, về nấu cơm cho cô."
Cô không hiểu cũng không sao, chỉ cần cô vẫn luôn ở bên hắn.
Mãi mãi ở bên hắn.
Một đời này, hắn nguyện hiến dâng mọi thứ cho cô.
Trái tim hắn, linh hồn hắn, tất cả của hắn, đều thuộc về cô.
Vĩnh viễn thuộc về cô.