Khi nhìn thấy boss phản diện Thẩm Hiên dẫn theo thuộc hạ đi về hướng của mình, Dương Khả Tâm dường như rơi vào cuồng loạn, khoảng cách giữa boss phản diện Thẩm Hiên cách chỗ Tử Du và Quân Thiên đang đứng càng ngày càng gần. Nữ chính bỗng dưng thừa dịp Tử Du đang quan sát và phòng bị đám người của Thẩm Hiên, đột nhiên lao tới muốn cướp súng của cô.
“Các người đều đi chết hết đi, ha ha, tất cả các người điều chết hết cả đi, chúng ta cùng nhau đi tới thế giới bên kia tìm hạnh phúc mới.”
Vì sao chứ, vì sao ? Ban đầu bản thân cô ta đã có được: tiền bạc, tình cảm. Tại sao bây giờ bản thân cô ta lại đi đến bước đường cùng như ngày hôm nay cơ chứ, ha ha chỉ cần thứ cô ta không có được thì ai cũng đừng mơ có được .
Nhưng với khả năng nhanh nhạy của đặc vụ FBI nữ chính Dương Khả Tâm, cô ta làm sao qua mặt được Tử Du. Đối với hành động vừa rồi của nữ chính Dương Khả Tâm, trong mắt Tử Du chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Tư Du trong thời khắc quyết định liền nhanh chóng xoay xoay tay rồi lùi lại phía sau một bước, nữ chính Dương Khả Tâm chậm một nhịp nên mất đà, lao thẳng từ trên lan can thuyền xuống đáy biển .
“Đồ trên tay cô bà ngoại đây mà nhà mi cũng dám cướp, đúng là làm ơn mắc oán mà, hừ.” Nữ chính ơi là nữ chính cô đáng tuổi gì? Mà dám nhòm ngó đồ vật của cô bà ngoại đây, Dương Khả Tâm cô còn non và xanh tươi lắm, Tử Du ta từ trước đến nay không phải là loại trái hồng mềm mà tùy người nhào nặn.
“Vâng! chính xác kí chủ không phải một quả hồng mềm, mà sầu riêng gai to cứng ngắc khó bề nắm lấy.”
Tử Du: “…”
Phớt lờ hệ thống, Tử Du nghĩ, nếu như bản thân là “Hồng” đi chăng nữa thì cũng phải nói đến mấy bông hoa hồng khoác trên thân bộ áo kiêu sa, kèm theo sau những chiếc gai nhọn hoắt sắc bén. Kí chủ dạo này ngày càng thông minh hơn xưa rồi đó .
Sau khi thấy Dương Khả Tâm rơi xuống biển Thẩm Hiền cũng chẳng có hành động hay tỏ ra thái độ lo lắng gì cả, hắn vẫn ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ của mình hướng những chiếc họng súng đen ngòm vào Tử Du và Quân Thiên.
“Nè người tình bé nhỏ yếu ớt của cậu rơi xuống đáy biển rồi kìa, cậu mà không nhanh lao xuống dưới kia vớt cô ta lên bờ đi, kẻo không lát nữa biết đâu lát cô ta lại tự động nổi lên như quả cầu đấy!” Ủa không phải là đuổi theo tới đây để cướp lại người rồi diễn cảnh yêu đương thắm thiết hả ta? Mau nhảy xuống cứu nữ chính nhà ngươi lên đê chứ, không làm theo giống như trong phim truyền hình ướŧ áŧ gì cả à! Bổn bảo bảo chỉ muốn xem chút phim truyền hình cận cảnh mà bọn mi cũng keo kiệt quá đi mất.
Nói gì thì nói, với nghĩa vụ là một người cảnh sát đã khoác lên mình những bộ cảnh phục và tuyên thệ trước toàn bộ nhân dân, những cảnh sát ở trên thuyền nhỏ tiếp ứng đã mạnh chóng huy động nhân lực cứu nữ chính lên thuyền. Sau đó sử dụng các biện pháp sơ cứu cho nữ chính Dương Khả Tâm, khiến cô ta ho ra thật nhiều nước còn động lại ở trong bụng, kịp thời cứu sống mạng cho cô ta.
Cô ta sau khi rơi vào trong nước cảm nhận được cái lạnh lẽo của nước biển, tình cảm của người cô ta yêu say đắm liền như con cá mắc cạn không thể thoát ra, Dương Khả Tâm dường như trưởng thành ngay từ giây phút đó, không còn khóc lóc hay la lối nữa, cô chỉ im lặng kiểm điểm lỗi lầm của bản thân.
Trái ngược với Dương Khả Tâm đã giác ngộ. tất cả mọi thứ, riêng Thẩm Hiên lại ngày càng ngông cuồng.
“Hù các người đừng hòng đánh lạc hướng của ta.” Trong đầu Thẩm Hiên, hắn chưa bao giờ cho phép những thứ có thể uy hiếp đến cảm xúc của mình. Trước đây, hắn quen Dương Khả Tâm chỉ do nhất thời hứng khởi, chơi đùa qua đường như ai ngờ cô ta lại một mực đa tình xem đó toàn bộ là sự thật. Hừ, tất cả chỉ có thể trách bản thân Dương Khả Tâm, cô ta quá ngu dốt mà thôi, mọi thứ đều không liên quan đến Thẩm Hiên hắn .
Quân Thiên thấy con tin đã được an toàn, lập tức ra hiệu với Tử Du tấn công để tránh đêm dài lắm mộng. Tử Du cũng hiểu ý gật đầu, như không mỉm cười nhìn đám người của Thẩm Hiên.
Tử Du và Quân Thiên dưới sự yểm trợ của những cảnh sát viên trên thuyền nhỏ tiếp viện kia, liền lập tức ăn ý cùng nhau khai súng, tuy rằng vũ khí của đám người Thẩm Thiên có tân tiến tới đâu, nhưng đứng trước tốc độ và sự ăn ý của toàn tổ trọng án liền thiệt hại hơn phân nữa.
“Các người hãy mau đầu hàng đưa tay lên chịu tội trước pháp luật đi, đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, ta sẽ xin tòa giảm án cho các ngươi.” Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho những gì mình nói, Quân Thiên anh sẽ không để cho những tên tội phạm này có cơ hội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thêm lần nào nữa .
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay tao có chết cũng nhất định kéo bọn mày chết cùng.” Ai cũng đừng mong sống sót thoát khỏi tay Thẩm Thiên hắn, nếu như đã không thoát được thì cùng nhau đồng quy vu tận!
Thẩm Hiên vừa nói vừa dùng ám hiệu ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau triển khai hỏa lực, đám thuộc hạ kia cũng có chút do dự nhưng cuối cùng lại sợ sệt trước ánh mắt chết chóc của Thẩm Hiên, cả đám liều mạng nhắm tất cả hỏa lực về phí Tử Du và Quân Thiên mà bắn.
“What?! Má nó chứ, nói không lại cái là dùng vũ lực.” Mi dám học theo bổn bảo bảo à! Cái thứ hàng Face mà cũng dám lên mặt với bổn bảo bảo, đúng làm tấm chiếu mới chưa trải sự đời, ngu xuẩn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.