Sau lần bắt gặp hôm đó, Quân Dao và Minh Viễn lại trở về cuộc sống thường ngày, quanh đi quẩn lại đều chỉ ở trong biệt thự Minh gia.
Hôm nay là ngày tổ chức đại tiệc mừng thọ Minh lão gia tròn tám mươi tuổi. Cũng vì lẽ đó mà cả biệt thự rộng lớn khắp nơi đều tất bật.
Quân Dao tay cầm hai lẵng hoa tươi mơn mởn, chán nản nhìn người phía sau:
- Minh Viễn, anh mau đi bê hoa đi, đừng có mà lẽo đẽo theo sau tôi nữa.
Người vừa được gọi tên mặt mày vô cùng hoà nhã, ánh mắt cũng vô cùng long lanh. Quả thật, thiếu chút nữa thôi hắn sẽ thực sự mọc thêm tai và đuôi cún.
Minh Viễn tủi thân chọt hai tay vào nhau, chu mỏ không cam lòng:
- Nhưng mà người ta là sợ chị xinh đẹp bị thương mà...
Được rồi.
Sợ cô bị thương vậy sao không ra làm luôn hộ cô đi?
Hắn ta chính xác là đang lười, muốn đẩy việc cho cô!
- A... Quân Dao? Là cậu sao?
Giọng nói ngọt ngào của con gái đột nhiên vang lên xé tan bầu không khí rất đỗi ba chấm của vợ chồng nhị thiếu họ Minh. Quân Dao quay người lại đối mặt với người kia, ngờ vực:
- Cậu là...
***
Xin lỗi đã làm phiền mọi người đọc truyện, nhưng mà mình đang bức xúc quá trời luôn huhu. Mà mình không note ở cuối như mọi lần được vì sợ nó cắt ra ấy.
Như lần trước mình đã đăng tải thông báo về việc mình bị leak truyện. Và hôm nay, mình lướt Facebook gặp bài của một bạn tác giả khác nói về việc bị ăn cắp truyện, và bao nhiêu cái cáu trong mình nó bùng lên luôn ấy.
Gần chục web mạng ăn cắp truyện mình rồi còn không ghi nguồn, ghi là sưu tầm!
Sưu tầm, sưu tầm nhưng mà tác giả người ta hổng có cho.
Mà mọi người biết gì không? Ban đầu nếu chỉ dừng lại ở việc thấy bài Stt của bạn tác giả kia thì mình cũng không cáu đến nỗi phải viết lên chương như thế này đâu. Mà vấn đề nó nằm ở chỗ: Ad Noveltoon đã làm và thay cho mình bìa có logo của app, một mặt nhằm hạn chế việc ăn cắp truyện.
Nhưng không! Rất đỗi vui mừng, hân hoan và hạnh phúc, cũng rất khen ngợi tài năng của một web nào đó khi làm ra cái này:
Hí =)) Lại còn lấy luôn bìa ad làm xong xoá logo đi, thay tên web vào thì cũng chịu hẳn. Đến bước này thì không chỉ ăn cắp chất xám viết truyện của Thỏ mà còn ăn cắp luôn chất xám làm bìa của ad rồi!
Mình biết rằng việc này là không thể tránh khỏi, cũng biết rằng không làm gì bọn này được. Mục đích mình đăng lên đây, cốt yếu là để mọi người biết đường né mấy web trên google ra nhé! Ngoại trừ Noveltoon, Mangatoon ra, mình không đăng truyện đi bất kì đâu hết!
Cảm ơn mọi người đã đọc nha, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
**
- Cậu là...
Thấy cô còn mơ hồ, người kia nhanh chóng bổ sung:
- Mình là Diễm Oá, hồi xưa khi còn học trung học chúng ta có cùng lớp đó!
Nghe đến đây, Quân Dao chỉ ồ lên một tiếng:
- À, Diễm Oá.
Diễm Oá vui vẻ reo lên:
- Có phải cậu nhớ ra mình rồi không?
- Xin lỗi, tôi không nhớ...
Lời của nữ nhân vừa mới tuột khỏi miệng đã thành công khiến Diễm Oá hóa đá tại chỗ:
- Hu hu Tiểu Dao Dao, cậu thật độc ác!
Quân Dao theo bản năng lùi về sau, đầu chảy ba vạch hắc tuyết. Cô nén vào một cơn muốn đấm người, từ tốn liên hệ với Củ Cải Nhỏ:
"Mắm Tôm, ngươi có thông tin nào về người này hay không?"
Hệ thống nào đó bị chỉ điểm ngay lập tức giật thót. Nhưng chẳng mất bao lâu, nó bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng lắm:
[...]
[ Kí chủ, tôi không phải Mắm Tôm! ]
Nói cái gì chứ? Nó đường đường là hệ thống N00 bậc nhấc, là loại xa hoa tiên tiến hiện đại số một, tuyệt nhiên không phải là thứ mắm bốc mùi kia!
[ Kí chủ tự tìm hiểu, đây không phải nghĩa vụ của bổn hệ thống! ]
Dứt câu, Củ Cải Nhỏ vội vội vàng vàng ngắt kết nối, bay một mạch đến núp vào góc phòng.
Nó thừa nhận là nó vẫn rất sợ kí chủ đấy!
Biết đã hết cách, Quân Dao cũng không dò hỏi thêm hệ thống mà chỉ nhìn về Diễm Oá, thẳng thừng:
- Mình nhớ rồi, ban nãy mình đùa đấy.
Diễm Oá đang khóc than vưa nghe thấy tin này đã mừng đến nhảy cẫng. Cô ta chạy đến ôm chầm lấy Quân Dao:
- Thật may quá! Còn tưởng cậu quên mình cơ. Thôi nhé, mình có việc cần đi trước, tạm biệt!
Sau khi Diễm Oá rời khỏi, Quân Dao vẫn ngước ánh mắt trâm ngầm nhìn theo. Đến mấy phút sau, cô mới từ từ nhả ra một nụ cười, bàn tay cũng bắt đầu mò đến túi áo:
- Kĩ năng kém thật đấy.
Hiện tại trên lòng bàn tay của nữ nhân là một đôi bông tai gắn ruby lấp lánh đắt tiền. Chính là vào thời khắc ban nãy, Diễm Oá đã "vô tình" đánh rơi nó vào túi áo cô.
Bộ dạng vui vẻ của Quân Dao lọt vào mắt Minh Viễn đều sẽ trở thành rất không bình thường. Hắn tiến đến gần cô, ngu ngơ hỏi:
- Chị xinh đẹp, chị bị bệnh sao?
Ngay sau đó, Minh Viễn bỗng dưng cảm thấy cả cơ thể đều lạnh buốt, da gà đều theo chùm mà nổi lên. Hắn ngây ngốc xoa đầu mấy cái rồi chuồn hẳn.
Sau khi người đàn ông bỏ đi không lâu, Quân Dao cũng hoàn thành công việc được phân công, hiện tại đang trên đường trở về phòng.
Ngang qua dãy hành lang gỗ, thiếu nữ vô tình dừng chân lại trước cánh cửa màu đen. Cô thích thú nâng lên một nụ cười, ghé tai vào hóng chuyện.
Từ bên trong bỗng truyền đến một giọng nói:
- Diễm Oá, cô rốt cuộc đã làm xong chưa?
Người được chỉ tên kiều mị đáp:
- Xong rồi. Anh nghĩ tôi là ai cơ chứ?
Nghe đến đây, người đàn ông nọ vui vẻ nhấc lên một ly rượu vang thơm lừng, nhàn nhã nhấp một ngụm:
- Rất nhanh thôi, tất cả đều sẽ thuộc về ta.
Quân Dao ở bên ngoài nghe xong một màn này, biểu cảm lộ ra vô cùng thích thú. Cô phấn khích quá độ, không may mũi chân lại va vào mép cửa, tạo thành tiếng động nhỏ.
Nhưng mà, kẻ có tật sẽ bị giật mình. Cặp nam nữ bên trong rất dễ dàng đã nghe thấy tiếng động kia, cả hai đồng loạt hét lớn:
- Là ai?