Xuyên Nhanh: Không Muốn Soái Ca Yêu Ta

Chương 69: Thế giới 4: Học bá, xin chào! (7)



Dâu Tây không ngờ tay nghề thêu thùa của Bà Dư lại lợi hại đến vậy, bức tranh thêu mẫu đơn tinh xảo vô cùng, mẫu đơn sáng sớm giống như muốn từ trong khăn lao ra bên ngoài, con bướm bay theo kỹ xảo thêu 3D kỳ ảo giống như đang vỗ cánh bay vậy.

"Mẹ, mẹ quá lợi hại, bức tranh này đem đi đấu giá thì số tiền nhận được không nhỏ đâu!"

Bà Dư được con gái khen mà ngượng ngùng hai tay đều nắm lấy nhau không biết đặt ở đâu.

"Làm gì được như con nói chứ, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi"

Dâu Tây một tay cầm điện thoại chụp hình một bên nói với bà Dư: " Mẹ, mẹ chính là quá khiêm tốn."

Dâu Tây dặn bà thêu thêm tên cùng một ít đặc điểm nhận dạng tranh thêu của bà, sau này phất rồi cũng sẽ không bị mấy trò làm giả quấy nhiễu. Sau đó cô liền chụp hình gửi cho cái bóng.

(Trò chuyện riêng)

T: [ánh)

T: ngươi cảm thấy bức tranh thêu này thế nào?

Cái Bóng: quá hoàn mỹ tinh xảo, rất giống cách thêu đã thất truyền của vị Thương Âm trong truyền thuyết.

T: sao ngươi chắc là đúng hay không?

Cái Bóng: ta từng nhìn thấy một bức tranh thêu dưới hình thức như vậy trong nhà chính của gia đình ta, ta được bà nội kể đó là tranh thêu cuối cùng của vị Thương Âm trong truyền thuyết, nghe nói trước khi rời trần thế bà ấy đã truyền lại tất cả tâm huyết của mình cho một vị đồ đệ, tên của bà đồ đệ ấy là gì thì không biết chỉ biết là trong tên có một chữ Anh.

T: (biểu tượng icon mắt chữ A, mồm chữ O]

Dâu Tây ngồi trên ghế trong phòng thêu tranh riêng của bà Dư đọc xong tin nhắn mà kinh ngạc. Cô nhìn Dư Anh Anh đang mải mê thêu thùa, đưa từng đường kim mũi chỉ xuống tấm vải lụa, trông bà lúc này giống như toả ra một vẻ đẹp không thế tả được, khiến người xem không khỏi chìm đăm vào trong đó. Trong đầu Dâu Tây lúc này hiện lên câu nói, mỹ nhân như ngọc a~.

"Mẹ, sư phụ dạy nghề của người tên là Thương Âm à?"



Tay Dư Anh Anh thoáng chốc dừng lại, ngạc nhiên quay sang nhìn con gái.

"Làm sao con biết?

Dâu Tây nhe răng : " Con đoán"

T: nếu ta nói cho ngươi đây chính là bức tranh thêu của đồ đệ bà ấy, ngươi tin không?

Cái Bóng: ... ngươi lậy mặt sau tranh thêu, nếu còn một bức tranh ẩn nữa đồng thời có một chữ Anh nhỏ như thế này.

Cái Bóng: (ảnh)

Cái Bóng: thì ta tin.

Dâu Tây vội lật mặt còn lại của bức tranh thêu quả nhiên còn ẩn một bức tranh thêu khác, là một vườn mẫu đơn khoe sắc thắm. Còn có chữ Anh nhỏ thanh tú ẩn trong vườn tranh căn bản không nhìn kỹ thì không thể thấy. Bảo sao khi cô ý kiến muốn bà ấy thêu tên để đánh dấu bà chỉ cười không nói gì.

Dâu Tây âm thầm chụp lại những thứ tên cái bóng kia muốn thấy gửi cho hắn.

T: [ ảnh)

T: ngươi tin ta chưa?

Cái Bóng: không thể ngờ được, làm sao ngươi có được nó

T: bí mật, ngươi nghĩ ta đem đấu giá liệu được bao nhiêu tiền.

Sau khi đọc xong con số cái bóng gửi, Dâu Tây há hốc mồm, lão nương của cô quả nhiên còn biết kiếm tiền hơn cả cô.

Dâu Tây thương lượng với bà chuyện cô muốn đem bức tranh đi đấu giá, bà có vẻ ngờ vực không tin, còn nói trước đêu từng thêu hai bức đều đem tặng cả rồi, cũng đâu thấy nó có được như Dâu Tây nói.

Dâu Tây tức hộc máu, sau đó hai người cá cược. Dâu Tây nói muốn gửi bức tranh cho Cái bóng, nhờ hắn giúp mình đem đến buổi đấu giá cao cấp của giới thượng lưu. Cái bóng đột nhiên trầm mặc.



Thanh Yến ngồi trước màn hình máy tính trầm tư, trong màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt với đường nét lạnh lùng nhưng vô cùng cuốn hút, với gương mặt điển trai này dù đứng ở bất kỳ đâu cũng khiến người nhìn mặt đỏ tim đập.

Hắn nhìn dòng tin nhắn của Dâu Tây khoé môi bất giác mỉm cười, hắn nhẹ nhàng gĩ chữ trên bàn phím, sau khi gửi xong trong lòng hắn bất giác trở nên hồi hộp.

Cách một cái màn hình, hắn không biết cô rốt cuộc là nam hay nữ, hắn chỉ biết đối với công nghệ cô là một người tài giỏi thông minh đến nỗi hắn muốn kéo về phía mình, trở thành người của mình. Hắn rất cần những người có đầu óc thông minh lại tài giỏi như người này, những người còn lại trong nhóm chat hắn đều rõ như lòng bàn tay đồng thời cũng đã lôi kéo họ về với mình từ năm năm trước.

Gia tộc của hắn quá lớn, những người bác chú kia đều rình rập vị trí người thừa kế của hắn như hổ rình mồi, em trai hắn lại không có năng lực và cũng không muốn tiếp quản tập đoàn của gia tộc, dưới sự kỳ vọng của ông nội và cha mẹ hắn đương nhiên phải càng nỗ lực, nhưng hắn cũng không muốn chỉ dựa vào gia tộc và sự hỗ trợ của ông nội.

Dù hiện tại hắn chỉ đang làm giám đốc trong công ty nhưng hắn ở thời điểm năm năm trước đã tự mình thành lập nên công ty game VCT, hiện tại đang là công ty game đứng đầu toàn quốc trong ngành công nghiệp game và top ba mươi trên toàn thế giới. Mục tiêu của hắn còn cao hơn nữa.

Hiện giờ công ty hắn rất cần nhân tài, T chính là lựa chọn tốt nhất, chính là bước đột phá hắn cần ở thời điểm này. Hơn nữa hắn là chủ công ty game này chỉ có một mình ông nội biết, chưa có người nào trong gia tộc hay bên ngoài biết chủ nhân của công ty gme này chính là hắn cả

Thanh Yến nhìn lại màn hình vẫn chưa có hồi âm. Trên màn hình vẫn đang hiển thị đang nhập tin nhắn.

Dâu Tây lúc này nhìn tin nhắn cái bóng gửi thì hơi đăm chiêu suy nghĩ.

[ Cái Bóng: Nếu muốn bán đấu giá thì tôi với cậu gặp mặt đi, tôi cần xem lại bức tranh thêu sau đó chúng ta mới bàn tiếp được]

(T: được, số điện thoại của tôi, 034xxxxxxx]

[T: có gì chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại giờ tôi cần off]

(Cái bóng: ok, số điện thoại của tôi, 08989xxxxx)

(Cái bóng: còn nữa, tôi tên là Thanh Yến)

Thanh Yến nhìn dấu tròn hiển thị người đối diện đã offline có chút thất vọng, hắn còn chưa biết tên của Dâu Tây.

Dâu Tây lúc này đang xem giá cổ phiếu, lại chơi thêm một lúc liền tắt máy đi ngủ, ngày mai được nghỉ cô đang suy nghĩ đến việc hẹn tên kia đem bức tranh bán đấu giá, như vậy có thể tạo thêm tự tin và động lực cuộc sống cho Bà Dư rồi, sau này dù cô có không còn, ít nhất bà ấy vẫn có thể tiếp tục sống thật tốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv