Tống Tinh Dã thản nhiên nhìn cô một cái, môi mỏng gợi lên nụ cười lạnh.
Cũng không biết vì sao, nhìn bộ dáng khờ khờ tựa cái bánh bao của cô, tự nhiên muốn bắt nạt.
Tống Tinh Dã cúi đầu, há mồm cắn cô một cái.
“A!”
Đường Tuế khẽ hô một tiếng, hoàn toàn không ngờ rằng, Tống Tinh Dã vậy mà cắn người.
Anh là chó hả?
"Đau."
Giọng nói của cô gái nhỏ vang lên.
Tống Tinh Dã buông tay, Đường Tuế nhanh chóng tránh ra, bộ dạng kinh sợ như chim sợ cành cong.
Tống Tinh Dã nâng tay lau khóe môi, ánh mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt Đường Tuế.
"Xin lỗi tiểu thư, tôi không cố ý."
Ngay cả xin lỗi cũng không có chút thành ý nào.
Đường Tuế cúi đầu, đôi mắt to ngập nước, ánh mắt lập tức lóng lánh lên.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Độ hảo cảm tăng lên, cô cũng không thiệt thòi lắm.
Đường Tuế giơ cánh tay nhỏ mình lên, nhìn dấu răng rõ ràng trên đó, khẽ thở dài một hơi.
“Anh nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Tuế nói một tiếng rồi nhấc cánh tay nhỏ mình rời đi.
Tống Tinh Dã nhìn bóng lưng cô, vẻ mặt vốn trầm thấp lại thêm ảm đạm.
Lạ quá.
Nếu là trước đây, nếu anh cắn cô, cô đã sớm phát điên.
Sao lại bánh bèo như thế.
Cô diễn như vậy, rốt cuộc là vì gì?
Ha, cô như thế nào cũng không sao cả.
Tóm lại, anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Dù giờ cô có làm gì, cũng đều là vùng vẫy giãy chết, dù cô muốn làm gì, anh cũng sẽ tiếp tới cùng.
Buổi chiều.
Đường Tuế đang nằm xem Anime, Luân Hồi Kính đột nhiên lại phát nhiệm vụ.
Luân Hồi Kính: Bám theo nội dung cốt truyện, đi quyến rũ Tống Tinh Dã.
Soạt một tiếng, Đường Tuế bật khỏi giường.
Đùa gì thế?
Luân Hồi Kính: Theo nội dung cốt truyện, cô phải quyến rũ Tống Tinh Dã, sau đó nhục mạ anh trước mặt mọi người, điều này cũng là thứ làm Tống Tinh Dã bắt đầu hắc hóa.
Đường Tuế: Cô cũng không phải rất ngốc nhé.
Chuyện bất lợi cho mình như thế, cô mới không làm đâu.
Luân Hồi Kính: Điện giật bắt đầu, 3,2
“Ta đi, ta đi!”
Đường Tuế nhíu mày nhăn trán rời khỏi giường, vừa bước đến cửa, mở ra, lại thình lình thấy Tống Tinh Dã đứng bên ngoài.
“Anh khỏe lại rồi ha.”
Lúc trưa mới gặp mặt Tống Tinh Dã vẫn còn vẻ bệnh tật, giờ đã khôi phục khỏe mạnh.
Quá hiển nhiên, hiệu quả nhân sâm của cô, khá vipro đấy.
“Ừm.”’
Tống Tinh Dã nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Quản gia bảo tôi đến đây hỏi tiểu thư có gì phân phó không.”
Anh cúi thấp đầu, trên người thấp thoáng hơi thở như tuyết sương.
Làm người ta không dám đến gần, nhưng lại mát lạnh dễ ngửi.
Đường Tuế lui về sau một bước, nghĩ đến nhiệm vụ, gật đầu.
“Anh vào đây.”
Tống Tinh Dã đi vào trở tay đóng cửa lại.
Vừa xoay người, lại thấy Đường Tuế ép sát lại mình, thân thể nhỏ bé mềm mại, nhanh chóng dồn anh lên cửa.
Tống Tinh Dã nhíu mi: “Tiểu thư?”
Tống Tinh Dã rất cao, Đường Tuế ngước đầu nhìn anh, cảm giác cổ có chút đau.
Từ kinh nghiệm xem nhiều phim truyền hình cho thấy, muốn quyến rũ anh thì đại khái là...
Ngay lập tức, Đường Tuế đỏ mặt, nhón chân lên, đôi môi đầy đặn dán lại gần.
Rồi, cắn môi Tống Tinh Dã.
“Hít hà...”
Tống Tinh Dã khẽ rên một tiếng, ngón tay nhỏ nhắn bóp lấy khuôn mặt mềm nhũn của Đường Tuế, đẩy mặt cô ra.
“Cô làm gì đấy?”
Đôi môi đã bị cô gặm trầy da tróc vảy, Tống Tinh Dã nghiến răng.
Hai tay Đường Tuế bị nắm lấy, khuôn mặt nhỏ bé bị Tống Tinh Dã siết chặt làm cô không cách nào cục cựa được.