Soạt soạt soạt, một loạt ánh sáng vụn vỡ lơ lửng, trông đầu hiện ra rất nhiều ký ức.
Đều là ký ức của 3000 thế giới cô đi qua kia, rất nhiều tình cảnh làm khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng.
Hu, Thần Quân giúp cô, vậy có phải là hắn cũng có thể nhìn thấy những thứ này không.
Đường Tuế vùng vẫy một hồi, lại không thể tránh thoát, chỉ có thể thuận theo chờ đợi.
Chỉ là... càng đến cuối càng giật người.
Đường Tuế cảm thấy, người cô giúp thanh trừ giá trị hắc hóa trong 3000 thế giới kia vậy mà đều là Huyền Ly Thần Quân.
Mãi đến khi Huyền Ly Thần Quân dời tay, hàng mi dài của Đường Tuế khẽ run, rất lâu mới mở đôi mắt trong veo ra.
"Thần Quân."
"Thế nào, nàng sợ ta?"
Huyền Ly Thần Quân dùng tay nâng cằm cô lên, ánh mắt đối mặt với cô.
"Không có."
“Nàng có lời gì không."
Huyền Ly xoay người, chậm rãi đi về phía nhà gỗ.
"Chờ ta."
Đường Tuế sốt ruột, bắt đầu nhảy nhảy nhót nhót đi theo.
Chờ đến khi nhảy tới trước cửa nhà, trùng hợp thấy được một hồ nước, cô đến gần soi.
Lập túc khóc hu hu.
Huyền Ly dừng bước lại, vốn còn đang chờ để nghe xem cô muốn nói lời gì, thế nhưng một giây sau lại thấy cả thân củ cải trắng của cô nhìn hồ nước khóc lớn lên.
"Đường Tuế!"
Huyền Ly có chút bất đắc dĩ, chợt nhớ lại lần này cô trở lại hắn quên bày ra ảo cảnh.
Để cô thấy được nguyên hình của mình.
“Hu hu hu...”
“Hu hu hu...”
Tiếng khóc của Đường Tuế vang lên mãi bên tai không dứt, còn không có xu hướng dừng.
“Ách...”
Khóc mãi Đường Tuế không nhịn được nấc lên.
Mắt cô đỏ rực, nước mắt lưng tròng nhìn Huyền Ly.
Tủi thân méo miệng: “Thì ra ta thật sự là một cây củ cải lớn.”
Nói xong còn co rút môi.
“Hu hu hu.”
Toàn thân cây củ cải đều chôn trong nước tủi thân khóc lên.
Huyền Ly Thần Quân muốn nói lại thôi.
Còn không quay lại gian phòng, sắp phải hóa hình rồi.
“Hu hu hu... thì ra ta chỉ là một cây củ cải lớn."
“Tuy là củ cải, nhưng nàng cũng là củ cải độc nhất vô nhị, từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong thiên tài địa bảo, linh khí hấp thu cũng đặc biệt, nàng không khác gì một bồn chứa vô hình, chỉ cần cắm rễ xuống cũng có thể hấp thu năng lượng của người khác.”
Huyền Ly nhìn bộ dáng vùi đầu khóc lóc có chút đáng yêu này của cô, hơi không nhịn cười được.
"Thật, có thật không?" vành mắt Đường Tuế hồng hồng, mặt đầy mong đợi nhìn Huyền Ly.
“Thật.”
Huyền Ly khẽ gật đầu.
“Qua 3000 thế giới, máu của nàng ghê gớm đến chừng nào, nàng quên rồi sao?”
Hắn hỏi.
Đường Tuế gật đầu lia lịa.
Đúng vậy, máu của cô siêu cấp lợi hại, dù không phải là nhân sâm thì cô cũng là một củ cải siêu cấp lợi hại.
Nghĩ đến đây, mắt Đường Tuế long lanh lên, như cất chứa cả dải trời sao trong đó.
“Đúng vậy, ta là củ cải to độc nhất vô nhị.”
Đường Tuế ngọt ngào cười.
Huyền Ly thấy cô thoải mái như thế, khóe miệng cũng giương lên.
Đang định gọi cô vào nhà thì Đường Tuế đã bắt đầu hóa hình trong nước.
Cô từ một củ cải trắng trẻo non nớt biến thành một thiếu nữ trắng trẻo non nớt.
Đường Tuế cúi đầu, vui vẻ nhìn mình hóa hình, nhìn cái bóng trong nước, giống người trong 3000 thế giới như đúc.
Hì hì, thật là đẹp mắt.
Đường Tuế vui vẻ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của mình.
"Thần Quân, chàng xem ta giống như trước kia."
Khi nói chuyện, Đường Tuế ngẩng đầu lên nhìn về phía Huyền Ly.
Huyền Ly hơi dời mắt đi, trong tay cầm theo một cái áo choàng: “Nàng đi lên trước đi, đi vào phòng mặc đồ vào.”
Lúc này Đường Tuế mới hậu tri hậu giác phát hiện, cô vậy mà không mặc đồ.
Chẳng qua, dường như đứng trước mặt Thần Quân cũng không có chuyện gì.
Dù sao bọn họ đã làm vợ chồng vô số lần trong 3000 thế giới rồi.
"Soạt...", Đường Tuế lên khỏi mặt nước. Đam Mỹ Trọng Sinh
Cô cầm lấy áo choàng trong tay Huyền Ly, bọc lấy cơ thể mình.
"Thần Quân." Đường Tuế hơi nhích lại gần, mùi thơm ngọt như mật cũng không chút kiêng dè bao phủ toàn thân Thần Quân.
“Chúng ta cũng thân mật như vậy rồi, sao chàng còn ngại ngùng thế.”
Giọng nói trong veo, lời nói cũng ngây thơ vô tội.
Nhưng Huyền Ly Thần Quân lại vì những lời này của cô mà giật mình ngẩn ra tại chỗ.
Nàng bỗng nhiên tới gần làm cho trái tim Huyền Ly lên xuống thất thường, hắn bỗng dưng kéo mạnh tay, giữ vòng eo tinh tế không xương của Đường Tuế lại.
"Thần Quân?"
Đường Tuế ngẩng đầu lên, con ngươi trong veo chạm vào đôi mắt thâm trầm của hắn.
Đường Tuế cảm thấy trong ánh mắt anh hình như có gì đó hút cô vào trong.
“Chàng làm gì thế?”
Đường Tuế bị hắn ôm không được dễ chịu lắm.
Huyền Ly cười nhạt.
"Chúng ta đã quen thuộc như vậy rồi, không phải sao?"
“Ơ, quen thuộc ta nói không phải ý này mà?”
Đường Tuế giãy giụa hồi lâu cũng không thể thoát ra khỏi.
“Vậy đó là ý gì."
Tay Huyền Ly giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rồi đột nhiên kéo cô vào người mình, thân thể nóng bỏng của hai người dán vào nhau.
"Chính là ý này."
Huyền Ly trực tiếp hôn lên môi cô.
Hắn căn bản không đợi Đường Tuế trả lời mà dùng sự bá đạo của mình quyết định.
“Hu hu...”
Củ cải đáng thương, rất nhanh sẽ bị ăn vào bụng.
Thiên giới mênh mông, còn họ còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu, câu nói kia rốt cuộc có ý gì.
...Hết trọn bộ.