“Mẹ, con không biết gia đình Noãn Noãn làm chuyện đó, nhưng con và Noãn Noãn thật lòng yêu nhau.”
Vẻ mặt Quan Vân Châu chân thành.
Mặc dù trong lòng cô Tần không thích, nhưng bà là người mẹ tiến bộ.
Nhất là cũng không nỡ để con mình chịu khổ.
“Mẹ muốn nói rõ với con, sau đó con cũng nói rõ ràng với người ta, mẹ đồng ý cho con yêu đương, nhưng… Nhà họ Đường muốn kéo quan hệ với nhà họ Tần thì không thể.”
“Vâng.”
Quan Vân Châu lập tức đồng ý.
Anh ta không ngờ mẹ sẽ đồng ý.
Điều kiện này này cũng không quá đáng, Noãn Noãn và mình vốn thật lòng yêu nhau, cũng không phải bởi vì lợi ích, cho nên anh ta không cần nói với Noãn Noãn, cứ đồng ý là được.
Cô Tần nhìn con trai ngốc nghếch của mình, tên nhóc này luôn thuận buồn xuôi gió, chưa từng trải qua đau khổ.
“Mẹ cảm thấy con nên nói rõ chuyện này với Đường Noãn Noãn một chút.”
“Không có việc gì, mẹ, Noãn Noãn không coi trọng thứ này.”
“Được rồi.”
Cô Tần thấy vậy, cũng không nói thêm gì.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một tháng trôi qua, đến ngày Đường Tuế và Tần Tiền Dư.
Cô Tần tổ chức lễ đính hôn long trọng cho bọn họ, bởi vì hai người muốn du lịch đám cưới, sau đó đến những nơi đẹp thì sẽ chụp một bộ ảnh.
Vậy thì sẽ không cử hành hôn lễ.
Cho nên cô Tần cảm thấy đính hôn phải làm long trọng một chút, cũng phải long trọng hơn hôn lễ của người khác
Đính hôn tổ chức ở khách sạn năm sao thành phố A.
Hôm nay là tiệc đính hôn, nhà họ Tần không mở cửa khách sạn, mỗi người đến tham gia đều có thể ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cho dù uống say cũng không sao, lên lầu ngủ là được, vừa nhanh vừa tiện.
Có cô Tần lên kế hoạch nên tiệc đính hôn được tiến hành rất hoàn mỹ.
Nhưng cho đến cuối cùng…
Hòn ngọc quý trên tay cậu hai nhà họ Tần, Tần Linh nở nụ cười nhạt, ý cười không chạm đáy mắt.
Bàn tay trắng nõn cầm một ly champagne, nhẹ nhàng lắc lắc: “Hôm nay là ngày lành của anh chị, hay là chúng ta chơi vui vẻ một chút.”
“Chị dâu cả có thể gả cho anh cả, chắc chắn rất tài giỏi.”
Tần Linh nhìn Đường Tuế, cười như không cười.
Đường Tuế không phải là đồ ngốc, người này không có ý tốt, cô liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng.
Cô còn chưa nói chuyện, Đường Noãn Noãn đã chạy tới giang hai tay ra bảo vệ Đường Tuế.
“Cô muốn làm cái gì, có gì nhắm vào tôi đây.”
Đường Noãn Noãn đã sớm nhìn thấy rõ Tần Linh muốn Đường Tuế lộ ra nhược điểm.
Đường Tuế còn chưa đi học hết, làm gì có tài nghệ khác.
Cô ta đứng ra, chẳng những có thể biểu diễn tài nghệ, được mọi người khen ngợi.
Cũng có thể lấy được ấn tượng tốt của bác gái Quan, bác gái Quan sẽ biết mình giúp đỡ Đường Tuế.
Đương nhiên Đường Tuế núp ở phía sau, không làm được gì, cũng sẽ trở thành trò cười.
Cô ta suy nghĩ một chút, cho dù thế nào thì mình cũng thắng người kia.
“Cô là cái thá gì, ai muốn xem cô biểu diễn.”
Tần Linh liếc mắt một cái cũng nhìn ra Đường Noãn Noãn muốn khoe khoang, đưa tay đẩy cô ta.
Đúng là rừng lớn nên chim gì cũng có.