“Anh đút cho em đi.”
Đường Tuế lại nghiêng đầu, nụ cười ngây thơ trong sáng.
Tần Tiền Dư lại cầm đũa gắp thịt cá tươi đưa đến miệng Đường Tuế.
“Ăn ngon quá!”
“Em vốn không thích ăn cá, bởi vì em cảm thấy xương cá rất phiền phức, nhưng hiện tại lại không giống nhau.”
Tần Tiền Dư cúi đầu lựa xương cho cô, nghe vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Sao lại không giống nhau?”
“Bởi vì anh đút cho em ăn, chắc chắn không giống nhau rồi!”
Đường Tuế nói xong, lại tiếp tục há miệng to, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn Tần Tiền Dư.
“A --”
Tần Tiền Dư nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, trên mặt tươi cười vẫn chưa biến mất.
Anh lại đút cá cho cô.
“Có phải ăn rất ngon đúng không.”
“Đúng thế!”
Đường Tuế ăn hết cả hai phần cá thu.
Một lát sau nhân viên phục vụ lại bưng lên cua phô mai.
Mùi hương mê người tỏa ra, cho dù nóng hổi cũng làm cho Đường Tuế mê say.
Cô hít sâu một hơi.
Không chờ Tần Tiền Dư nói thêm gì, mình cũng tự động cầm một mai cua đặt vào đĩa của mình, cầm muỗng sứ trắng múc lấy một miếng, đưa vào trong miệng.
“Á --”
Cô vừa bỏ vào miệng thì bị bỏng.
“Nóng quá.”
Đường Tuế lập tức nhổ ra, miệng nhỏ đỏ bừng, còn có chút trầy da.
“Uống nước đá trước đã.”
Tần Tiền Dư thấy cô luôn há miệng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Đường Tuế uống một chút nước lạnh, cảm giác nóng bỏng dịu đi.
Bởi vì đau đớn, vành mắt hơi đỏ lên, rưng rưng nước mắt.
“Đau quá.”
Giọng nói non nớt, vô cùng tủi thân, làm cho người ta đau lòng.
“Anh đưa em đi ra ngoài trước! Chúng ta đi mua thuốc bôi vào.”
Tần Tiền Dư nhíu mày, vừa chuẩn bị đứng dậy, lại thấy Đường Tuế vẫn ngồi trên ghế, cánh tay nhỏ trắng nõn còn ôm tay vịn ghế dựa.
Đường Tuế vừa nói vừa chu miệng nhỏ, cố gắng không chạm vào, vậy thì sẽ không đau.
Tần Tiền Dư cảm thấy có chút đau đầu.
“Lần này không ăn nữa, sau này chúng ta có thể ăn tiếp.”
“Em ngoan ngoãn đi, chúng ta đi được không??”
Tần Tiền Dư nói xong thì đưa tay về phía Đường Tuế.
“Không thể.”
Đường Tuế đột nhiên lắc đầu, hai tay ôm chặt tay vịn, không muốn buông tay.
“Em không muốn, em muốn ăn xong món kia.”
Bởi vì Đường Tuế chu miệng, lúc nói chuyện thì miệng líu ríu nên nói không rõ.
Tần Tiền Dư không có cách nào khác, chỉ có thể rung chuông nói nhân viên phục vụ mang món đó lên trước.
Món ăn nhanh chóng được đưa ra.
Bên trong ly trong suốt, tàu hủ trắng như núi tuyết, phía trên có một quả dâu tay, vô cùng mê người. “Wow!”
Đường Tuế hít sâu một hơi, hương vị này quá tươi mát, quá mê người.
Cô dùng muỗng múc một miếng vào miệng, bởi vì muỗng này múc hơi nhiều, không cẩn thận đụng vào môi.
“Á --”
Cô hít hà một tiếng, vành mắt cũng hơi phiếm hồng.
Ưm, vẫn có chút đau.
Nhưng vậy thì sao chứ??
Vẫn ăn ngon lắm.
Đường Tuế ăn thêm mấy miếng, biểu cảm vừa đau đớn vừa vui sướng.