“Liên quan gì đến tôi! Còn nữa, không phải ông cũng rất có ý kiến với nó à.”
Mẹ Đường giương mắt nhìn cha Đường, một chút cũng không chịu lếp vé.
“Được rồi, bố mẹ đừng giận nữa, đừng vì người không quan trọng mà tổn thương hòa khí, chúng ta mới là người một nhà!”
Giọng Đường Thiển Thiển thản nhiên, khuôn mặt tinh xảo vẫn luôn mang theo ý cười nhạt, ý tứ trong mắt cũng làm người ta thán phục.
Cha mẹ Đường nghe cô ta nói vậy cũng không cãi lộn nữa.
Chẳng qua, hai người vẫn ủ rũ chau mày.
"Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cha Đường lo lắng.
Mẹ Đường mím môi, ánh mắt trong lúc lơ đãng, thấy được nụ cười đoan chính của Đường Thiển Thiển.
Bà ta bỗng nhanh trí dùng cùi chỏ chỏ vào cha Đường.
"Lão Đường, ông xem Thiển Thiển nhà chúng ta thế nào?”
Đường Thiển Thiển giả bộ không hiểu câu này của mẹ Đường rồi nhìn bọn họ.
Cha Đường cũng nhìn về phía Đường Thiển Thiển, ông ta nhìn con gái bảo bối của mình từ trên xuống, lễ nghi đoan trang, cái gì cũng tốt.
Không thể nghi ngờ gì.
“Đương nhiên là tốt.”
Cha Đường liếc mắt một cái, cảm thấy mẹ Đường nói nhảm.
“Vậy ông cảm thấy Thiển Thiển nhà chúng ta có xứng với Hoắc Chi Châu không?”
Mẹ Đường cười khanh khách, tiếp tục hỏi.
Cha Đường nghiêng đầu nhìn Đường Thiển Thiển trố mắt nhìn bọn họ nói chuyện.
Gật đầu: “Loại như Đường Tuế Hoắc Chi Châu cũng nhìn trúng, Thiển Thiển nhà chúng ta có gì không bằng nó! Sao có thể không lọt vào mắt Hoắc Chi Châu được!”
“Chẳng qua, Thiển Thiển đã đính hôn với Hoắc Vân Xuyên, chuyện này khó xử rồi.”
Cha Đường bỗng nhiên nghĩ đến mọi chuyện.
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, trong lòng ông ta rất không nỡ, cha Đường ngẩng đầu lên, nhìn Đường Thiển Thiển.
Mọi chuyện đều đúng ý cô ta.
Trong lòng Đường Thiển Thiển vô cùng vui vẻ nhưng nghe lời bọn họ nói vẻ mặt cô ta cũng mang theo chút lo lắng.
“Mặc dù trong lòng con sẽ khó chịu, nhưng cả cái nhà này quan trọng hơn.” Lúc nói khóe mắt Đường Thiển Thiển đều đỏ ửng lên: “Bố mẹ muốn con làm gì con đều làm theo.”
Cha mẹ Đường liếc nhau một cái.
Đúng là con gái ruột của bọn họ. Khác với con Đường Tuế vô ơn bạc nghĩa kia.
Hai người nhỏ giọng thương lượng chi tiết một lát, quyết định lúc Đường Tuế kết hôn với Hoắc Chi Châu, trong lúc cơ hội tốt nhất là thời điểm hôn lễ diễn ra, bọn họ sẽ thay mận đổi đào.
Chờ đến khi Hoắc Chi Châu và Đường Thiển Thiển gạo nấu thành cơm, lúc đó, nào còn có đường sống cho Đường Tuế.
Đường Thiển Thiển cúi thấp đầu, đôi môi đỏ thắm nhếch lên ý cười tình thế bắt buộc phải thế.
Trong nhà họ Hoắc có Lena làm nội ứng, đến lúc đó cô ta sẽ thay thế Đường Tuế. Ha. Đã đến đêm trước hôn lễ.
Đường Tuế ngâm mình trong bồn tắm, bên cạnh xông tinh dầu, nhưng cái mùi này hơi sai sai.
Có phần giống thuốc mê, làm người ta thiếp đi.
Đường Tuế ngáp một cái, chợp mắt định nghỉ ngơi một lát.
Bọn Lena đang đứng phục vụ một bên, đặc biệt là ánh mắt của Lena, vẫn luôn tập trung trên người Đường Tuế.
Thấy cô đã mơ màng thiếp đi, thì biết, tinh dầu xông này của cô ta có hiệu quả.
"Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi!"
Lena ra lệnh cho tất cả mọi người đi ra ngoài.