Đường Tuế vẫn rất ngoan ngoãn.
Cô gật đầu, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng.
Cố Đình Uyên nhìn cô như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút không nỡ, cảm thấy hình như mình thiếu nợ cô.
Đường Tuế vừa chuẩn bị xuống xe, thì chợt nghe Luân Hồi Kính nói.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, đếm ngược mười phút.
Cánh tay vặn cửa của Đường Tuế chợt siết lại.
Vậy mà cô lại quên mất chuyện này.
“Sao vậy?”
Cố Đình Uyên thấy Đường Tuế khựng lại, còn tưởng rằng cô có chỗ không thoải mái.
“Anh cùng về nhà với em, ăn gì đó trước.”
“Sau đó lại đến công ty, được không?”
Giọng Đường Tuế nhẹ nhàng mềm mại.
Bàn tay nhỏ mềm mại cũng nắm lấy tay Cố Đình Uyên, nhẹ nhàng lắc lắc.
Cố Đình Uyên bị cô lắc lắc như thế, như lọt vào trong sương mù.
Sau đó không hiểu sao lại đồng ý với cô.
Hai người cùng nhau xuống xe.
Đến khi bóng dáng của bọn họ dần đi xa, lúc này trợ lý Giang mới lấy lại tinh thần.
Nhất là sau khi gặp cô Đường, cũng không còn mất ăn mất ngủ, điên cuồng làm việc nữa.
Hai ngày qua, các thư ký trong văn phòng vui mừng giống như ăn tết vậy.
Không đúng, trước kia, vừa qua Tết bọn họ đều phải tăng ca.
Ừm, phải nói là vui mừng hơn năm ngoái mới đúng.
Đường Tuế và Cố Đình Uyên cùng nhau lên lầu, cô cụp mắt xuống, trong đầu đầy giông bão.
Phải làm thế nào mới có thể nói chuyện rõ ràng với Cố Đình Uyên đây.
“Ầm.”
Bởi vì Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu nên không nhìn được đường, ầm, nên đụng vào cửa.
“Úi.”
Đường Tuế thốt lên một tiếng, đưa tay ôm đầu, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
“Em đang suy nghĩ gì mà lại không nhìn đường vậy.”
Cố Đình Uyên đi ở phía trước nhìn trán cô đỏ lên.
“Em, em muốn hỏi một chuyện, anh có thể nói cho em không?”
Đường Tuế đột nhiên hỏi.
“Em muốn hỏi chuyện gì?”
Cố Đình Uyên đi vào trước.
“Ừm...”
Đường Tuế đưa tay che trán, theo sau Cố Đình Uyên đi vào.
Trong lòng thấp thỏm không thôi.
“Chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em biết sao?”
Đường Tuế nhỏ giọng hỏi.
Cố Đình Uyên dừng bước lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đường Tuế.
“Hỏi.”
“Tối hôm qua anh... sao lại như vậy.”
Đường Tuế ấp a ấp úng hỏi.
Vừa hỏi xong, tầm mắt chạm phải khuôn mặt lạnh lùng của Cố Đình Uyên.
Cô trừng to mắt, theo bản năng lùi lại phía sau, bịch, người đụng vào cửa.
Cố Đình Uyên: “...”
Sợ vậy rồi mà còn hỏi?
Muốn biết mà lại sợ như vầy à?
Luân Hồi Kính: Đếm ngược năm phút, cố lên nha, không hoàn thành thì bị điện giật đó.
Đường Tuế: “...”
Này, chuyện này rất đáng sợ đấy.
Ngón tay cô đột nhiên cuộn tròn lại.
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được hơi thở trên người Cố Đình Uyên trở nên dọa người.
Toang rồi, chắc chắn Cố Đình Uyên không muốn nói với cô.
Cô sẽ bị điện giật.
Cố Đình Uyên nhìn Đường Tuế cúi đầu buồn bã, không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu.
Nơi trái tim không muốn người ta chạm vào dường như cũng không đau như vậy.
Huống chi, tối hôm qua anh phát bệnh, cô vẫn đi đến trước mặt anh.
“Mẹ anh đã tự tử ở trước mặt anh vào một ngày mưa bão.”
Giọng anh rất bình tĩnh.
Đường Tuế nghe vậy, đôi mắt lại đột nhiên trợn to.
“Khi đó, anh mới 10 tuổi.”