Cố Đình Uyên không thích người khác lại gần mình, trước kia, không một người phụ nữ nào có thể bình yên vô sự ngồi bên cạnh ăn cơm cùng anh, đừng nói là, đút đồ ăn cho anh như bây giờ.
"Cái này rất ngọt."
Đường Tuế bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn, trái tim đập chậm đi một nhịp, bờ môi căng bóng cũng không tự chủ mím thành đường thẳng.
Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi Cố Đình Uyên.
Đặc biệt là, giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên vẫn luôn không có giảm.
“Ăn một miếng thôi!”
“Hửm?”
Con ngươi to đen láy, lại giống như trân châu đen thẩm thấu trong nước suối, toát lên ánh sáng nhạt quyến rũ, tuy chẳng phải chói mắt, nhưng cũng cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Theo bản năng, Cố Đình Uyên hơi hé miệng.
Thế nhưng, Đường Tuế sợ Cố Đình Uyên sẽ đổi ý nên lúc Cố Đình Uyên cúi người xuống, bắt đầu ăn khối trái cây này, cô lại đưa tay về trước.
Dưa hấu va vào hàm răng của Cố Đình Uyên, chất lỏng đỏ tươi nhanh chóng chảy ra, nhiễm lên đôi tay mềm mại của cô, cùng lúc đó, gò má sắc bén của Cố Đình Uyên cũng bị dính một ít nước dưa hấu.
Nhìn nước dưa hấu trên má Cố Đình Uyên, Đường Tuế dại ra.
Sợ anh sẽ nổi giận, nổi cáu.
Vậy là cô lui về sau một bước, ánh mắt cũng hơi né tránh, bàn tay dính nước dưa hấu che miệng mình lại.
Đôi mắt to tròn hơi kinh hoảng.
"Thật, thật xin lỗi."
Đường Tuế lên tiếng nói xin lỗi, giọng nói mềm mại, yếu ớt.
“Chỉ muốn đút anh ăn thôi.”’
“Nhưng trước giờ chưa làm việc này, nên... thật, thật xin lỗi.”
Cố Đình Uyên vốn có chút tức giận, chưa có người nào can đảm làm như vậy với anh.
Nhưng khi chạm đến ánh mắt ánh lệ của Đường Tuế, cỗ lửa giận trong lòng, xoạt, đã bị dập tắt.
Nghe được Đường Tuế nói, lần đầu tiên làm chuyện này.
Trong lòng lại nảy lên một xíu vui sướng.
Nói như vậy, nghĩa là trước giờ cô chưa đút cho ai cả.
Trai hay gái, cũng chưa từng.
Anh là người đầu tiên.
Cố Đình Uyên mặt không biểu cảm cúi đầu, lấy chiếc khăn tay trong túi âu phục, nhẹ nhàng lau môi.
Rồi cẩn thận lau ngón tay.
Đường Tuế trừng mắt nhìn, biểu cảm của anh, dường như rất bình tĩnh.
Nên không giận mình đâu nhỉ!
Sau này cũng không cấm cô nấu cơm cho anh đâu nhỉ.
“Vươn tay ra.”
Lau tay mình xong, ánh mắt Cố Đình Uyên lại rơi vào cô gái nhỏ trước mặt.
Đường Tuế còn đang dùng bàn tay bẩn che miệng mình, chỉ để lộ đôi mắt to rực rỡ sáng ngời.
Nghe anh nói, Đường Tuế lập tức trừng lớn hai mắt.
Hu hu.
Có phải anh muốn đánh cô không.
Đường Tuế thầm hoang mang, nhưng vẫn chậm chạp đưa tay ra.
Chỉ cần anh có thể hết giận, không còn tức nữa, dù bị anh đánh một chút, cũng không sao cả.
Đường Tuế nhắm mắt lại, một bộ thấy chết không sờn, đưa tay đến trước mặt Cố Đình Uyên.
Cố Đình Uyên cầm lấy khăn tay, mặt không hiểu gì nhìn Đường Tuế.
Rồi nắm chặt bàn tay trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau cho cô.