Đường Tuế đang đi lên lầu có thể nghe rõ những lời mà Cố Hoàn Ninh nói với Cố Đình Tước, trong lòng rất khinh thường.
Cô còn ước gì có thể nhanh chóng phủi sạch quan hệ với tên cặn bã đó, hy vọng Luân Hồi Kính sẽ không giao mấy nhiệm vụ tào lao gì cho cô.
Luân Hồi Kính: Chuyện này thì liên quan gì tới tôi, cô bị điện giật tôi cũng rất thảm đó, ok?
Luân Hồi Kính cảm thấy nó rất oan ức, làm như tất cả mọi chuyện đều do nó làm ra vậy.
Đường Tuế về phòng của nguyên chủ, đây cũng là phòng của Cố Đình Tước. Chẳng qua, sau khi hai người kết hôn, nguyên chủ vẫn luôn ngủ trên sofa.
Chậc!
Đường Tuế bĩu môi ghét bỏ, đúng là thằng đểu mất dại.
Thứ nguyên chủ có cũng chỉ là chiếc nhận kim cương vô cùng qua loa lấy lệ thôi, còn mấy thứ còn lại như quần áo các loại đều là tự cô đem tới.
Cộng tất cả lại với nhau cũng chỉ đủ một chiếc vali hành lý.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, làm sạch sữa bò trên người, Đường Tuế thay một bộ đồ sạch của nguyên chủ, kéo vali đi xuống lầu.
Có lẽ Cố Hoàn Ninh cũng đã về phòng tắm rửa rồi, dưới lầu trừ người hầu ra thì không còn người nhà họ Cố nào.
Đường Tuế đi rất dứt khoát, không ai cản cô lại.
Chỉ là sau khi ra ngoài đường, cô mới há hốc mồm.
Đúng rồi, biệt thự nhà họ Cố nằm ở khu nhà giàu, ở đây đều đi xe riêng, đừng nói là trạm xe buýt, ngay cả taxi cũng không có.
Cô muốn lấy điện thoại ra đón xe, nhưng lại nhớ tới, hôm qua điện thoại của nguyên chủ đã bị Cố Hoàn Ninh đập hư rồi.
Cố Đình Tước nói sẽ bồi thường cho cô một cái khác, kết quả cũng đếch có.
Đường Tuế thở dài, chỉ đành kéo vali hành lý đi dọc đường cái.
Đi được khoảng nửa tiếng, một chiếc xe siêu xe màu đen xa hoa lại khiêm tốn dừng lại bên cạnh cô.
“Tích tích…”
Đường Tuế dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía chiếc xe.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai như được điêu khắc mà thành.
Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, không chút gợn sóng, nhưng ẩm chứa trong đó là sự rét lạnh.
Môi mỏng hơi mím, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, vẻ mặt lãnh đạm xa cách.
Đường Tuế biết anh, Cố Đình Uyên, là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Đình Tước, con trai trưởng của nhà họ Cố, hiện tại toàn bộ nhà họ Cố, đều nằm trong sự khống chế của anh.
“Bỏ nhà đi à.” Người đàn ông rũ mắt nhìn vali hành lý trong tay cô, nhẹ nhàng mở lời, giọng nói hơi trầm thấp nặng nề.
Đường Tuế hả một tiếng, rồi trả lời: “Không phải, là rời khỏi nhà họ Cố.”
Anh vừa nói xong, tài xế đã xuống xe giúp Đường Tuế cất vali hành lý.
Đường Tuế định từ chối, thì nghe Luân Hồi Kính nói.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Đình Uyên 90, cố lên nha.
Đường Tuế vừa nghe vậy, chà, khỏi mắc công nhở.
Người cô phải thanh trừ giá trị hắc hóa đã tự dâng tới cửa rồi này.
Bàn tay đang nắm chặt vali hành lý, đột nhiên buông lỏng. Cô mỉm cười nhìn tài xế đang cầm vali, còn cô thì đi phía sau.
Đường Tuế nói cảm ơn với tài xế xong thì trực tiếp mở cửa sau ra rồi ngồi vào trong.
“Cảm ơn nhé, Cố... Anh Đình Uyên.” Đường Tuế nhớ trước kia nguyên chủ gọi Cố Đình Uyên thế này.
Giọng cô rất ngọt ngào, tuy chỉ là một câu xưng hô đơn giản, nhưng lại nghe có chút ý làm nũng trong đó.
Mắt Cố Đình Uyên giật giật, không nói gì.
Xe chạy chậm rãi, rất lâu sau, lâu đến mức Đường Tuế đang dựa đầu vào cửa sổ sắp thiếp đi, mới nghe được Cố Đình Uyên nói: “Cãi nhau với Đình Tước?”